Hắn ta kinh hãi cúi đầu, không dám đối diện với đối phương.
Thật đáng sợ.
Hắn ta bèn vùi đầu vào công việc, muốn vận chuyển đống hàng hoá hiện tại, cần thời gian rất lâu, ít nhất cũng phải hai ngày mới xong.
Ban đêm.
Trong quán rượu có không ít khách khứa, toàn là mấy hán tử say xỉn thích uống rượu. Tại một chiếc bàn trong đó, Hoàng Chương đang ngồi kia uống rượu, nói chuyện rất vui vẻ cùng mọi người.
Gã hoà vào đám người, đến bàn rượu thật dễ dàng, chỉ cần gã không tỏ ra xấu hổ là được.
Đương nhiên lần này không phải là do gã trà trộn vào mà là gặp nhau ở trên đường rồi bị kéo vào đây.
Người mà Hoàng Chương đi cùng tên là Mã Lão Lục, vào Kình Lôi minh muộn hơn vài năm so với gã nhưng lại bò lên rất nhanh, địa vị của hắn ta trong Kình Lôi minh đã không phải thứ mà Hoàng Chương có thể so sánh.
Hoàng Chương cười làm lành, nói mấy lời có cánh. Về phần mượn tiền, đương nhiên gã không bao giờ mượn, vì gã biết không thể mượn tiền của người này, nếu không sẽ xảy ra chuyện.
Nhìn dáng vẻ hung tàn của đối phương, trông hệt như loại người có thể xé rách tay hắn.
“Nghe nói gần đây ngươi thường xuyên vay tiền của mọi người, sao ngươi lăn lộn kiểu gì vậy. Lúc trước khi ta vừa gia nhập Kình Lôi minh, ngươi có thể xem là lão đại của ta. Nhưng nhìn ngươi bây giờ, lăn lộn thảm đến mức này.” Mã Lão Lục vỗ vai Hoàng Chương: “Ngươi nói ta để người cùng ngồi ăn cơm ở chỗ này có phải đã nể mặt ngươi rồi không?”
“Đương nhiên rồi, ai mà không biết Mã ca của chúng ta nghĩa khí ngút trời, vẫn nhớ đến mấy lão bằng hữu chứ.” Hoàng Chương cười ha hả, không có chút tức giận nào thậm chí còn không có vẻ gì là xấu hổ. Thầm nghĩ, người như hắn ta lăn lộn không tệ thế này, chắc chắn có quen biết mấy người lợi hại, là loại có thể móc nối quan hệ.
“Ha ha…”
Mã Lão Lục cười lớn, những người xung quanh cũng cười.
Sau đó bọn họ bắt đầu nói chuyện phiếm.
Những chuyện này cũng không phải đề tài mà Hoàng Chương có thể chen lời vào, chỉ có thể lắng nghe, rót rượu.
Dần dần.
Hoàng Chương mang biểu cảm kinh ngạc, nghe được một chút bí mật không nên nghe.
Lúc không uống rượu, Mã Lão Lục không được coi là nói nhiều, nhưng khi uống rượu vào thì lời ra cũng nhiều hơn hẳn.
“Khụ khụ, Mã ca, có người ngoài.” Một bang chúng nhắc nhở.
Mã Lão Lục nhìn Hoàng Chương, sau đó nhìn về phía mọi người: “Các vị, lo lắng cái gì, nếu thật sự bị lộ ra ngoài thì đương nhiên là do Hoàng Chương nói, hắn còn mạng để sống sao? Hoàng Chương ngươi nói có đúng hay không?”
“Không đâu, ta không biết gì cả.” Hoàng Chương vội vàng phẩy tay, suy nghĩ đi chết cũng có rồi, ta chỉ đến đây để làm quen, đâu muốn biết mấy thứ này.
…
Đêm nay là một đêm tĩnh lặng, nhưng với một số người thì thật sự là một đêm hanh khô.
Hoàng Chương do dự.
Mấy vị kia đều là người của Tứ công tử, giống như Mã Lão Lục nói, nếu chuyện bị lộ ra ngoài thì chắc chắn là do gã nói, nhất định sẽ chết rất thảm.
“Đúng, không liên quan đến ta. Ta không biết gì cả.” Hoàng Chương lắc đầu, không nghĩ thêm cái gì mà thẳng chân đi về nhà, trùm chăn đi ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cách bến tàu không xa, cũng chính là chỗ Lâm Phàm ở.
Một bóng dáng hoà vào màn đêm, ánh mắt tập trung vào bóng dáng đó, thấy cái bóng đó đi vào nơi hắn muốn đến, còn gõ cửa, hắn dần biến mất trong màn đêm.
“Hoàng huynh, sao ngươi lại tới đây?” Lâm Phàm kinh ngạc nói.
Hoàng Chương thận trọng nhìn bốn phía, xác định không có ai mới nói: “Lâm huynh, chúng ta vào trong phòng nói chuyện, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.”
Lâm Phàm: …
Hắn cũng không biết Hoàng Chương có thể nói với hắn chuyện quan trọng gì.
Nói thật, hắn không nghĩ ra.
Có lẽ là chút chuyện xui nào đó chăng?
…
“Ngươi nói đêm mai Tứ công tử sẽ phái người đến bến tàu tiêu huỷ hàng hoá?” Lâm Phàm rất khiếp sợ, không ngờ Hoàng Chương có thể đem đến nhiều tin tức hữu dụng như vậy.
Hoàng Chương nói: “Đúng vậy, đó là sự thật. Có điều bây giờ ngươi không thể đến đó, nếu để bọn họ biết rằng ngươi có đề phòng, bọn họ chắc chắn sẽ biết là ta nói đến lúc đó ta chết thảm rồi.”
“Được, ta biết rồi.” Lâm Phàm nói.
“Thật sự không lừa ta?”
“Thật.”
“Được, vậy ta đi đây.”
Lâm Phàm gọi hắn lại: “Khoan đã Hoàng huynh, nếu ngươi đã biết là nguy hiểm như thế thì cần gì phải nói cho ta biết.”
“Lâm huynh, ngươi nói gì vậy. Với quan hệ của ta và ngươi, sao có thể mặc kệ làm ngơ, lên núi đao xuống biển lửa ta cũng không chút nhăn mày.” Hoàng Chương nói lời son sắt như thật vậy.
Lâm Phàm nói: “Hoàng huynh, đa tạ.”
“Đã nói rồi đấy, đừng quên.” Hoàng Chương chỉ sợ Lâm Phàm quên, cố ý nhắc đi nhắc lại.
…
“Lão Quách, ông thấy thế nào?” Lâm Phàm hỏi lão Quách.
Lão Quách nói: “Ngươi nói xem?”
“Mặc kệ, coi như không biết.” Lâm Phàm không hề nghĩ ngợi đã trả lời thẳng.
Quách Chính Đường kinh ngạc nói: “Vì sao?”
“Bởi vì Hoàng Chương nói cho ta biết chỉ cần ta có chút hành động gì thì đối phương sẽ đổ nguyên nhân thất bại lên người hắn. Đến lúc đó hắn nguy hiểm đến tính mạng, mà ta thì không gặp vấn đề gì lớn.” Cảm giác của Lâm Phàm đối với Hoàng Chương là bình thường, nhưng vậy mà đối phương lại báo cho hắn biết chuyện quan trọng thế này, dù thế nào cũng không thể hại người ta đánh mất mạng nhỏ được.
“Thì ra ngươi mới chỉ nghĩ đến đây.” Quách Chính Đường cười nói, có hơi dương dương đắc ý, tựa như phát hiện ra Lâm Phàm không xuất sắc bằng lão.
“Lão Quách, có ý gì vậy?” Lâm Phàm hỏi lão, rất tò mò.
Quách Chính Đường ngồi thẳng lên, vuốt lấy chòm râu nói: “Ngươi chỉ nghĩ đến lớp thứ hai, mà ta đã nghĩ đến lớp thứ năm rồi. Những công tử tiểu thư trẻ tuổi của Kình Lôi minh tranh đấu, khi đã quyết định một chuyện nào đó, cho dù là loại không có đầu óc thì cũng tuyệt đối không để thuộc hạ tùy tiện nói cho người khác biết, còn truyền được đến tai ngươi nữa.”
“Ngươi nói chuyện này có thể xảy ra sao?”
Lâm Phàm nói: “Đúng là không thể xảy ra, chẳng lẽ là cố ý thả ra?”
“Đúng, theo suy nghĩ của ta thì chính là cố ý thả ra, nghe nói qua câu này chưa?”
“Câu gì?”
“Mượn đao giết người.”
Nghe những lời này, Lâm Phàm cẩn thận cân nhắc, đột nhiên hoàn toàn hiểu ra. Sau đó hắn giơ ngón tay cái lên với lão Quách, phân tích vô cùng có lý, không có bất kỳ lỗ hổng nào.