Dần dần.
Bóng dáng kia biến mất trong màn đêm.
“Tiểu tử này rất thông minh, chỉ dựa vào quan sát là có thể nhìn ra ngươi phải rời đi.” Quách Chính Đường khen.
“Ừ, hắn vẫn luôn rất thông minh.” Lâm Phàm nhìn phương xa, thật lâu không có hoàn hồn.
Quách Chính Đường nhìn Lâm Phàm.
“Không muốn đi nữa?”
“Nghĩ chờ thêm một đoạn thời gian, dàn xếp cho bọn hắn một con đường kiếm sống ổn định."
“Tiểu tử ngươi thật có lòng tốt."
“Không phải lòng tốt, mà là cho những người tin tưởng ta một công đạo."
***
Mấy ngày sau.
Rối loạn ở Kình Lôi minh đã lộ ra hoàn toàn. Phú thương trong thành vì không muốn bị liên lụy mà bắt đầu ẩn nấp, không dám có bất kỳ hợp tác làm ăn nào với Kình Lôi minh.
Thuyền buôn trên biển và đội buôn trên đất liền đều bị đình chỉ.
Mọi người đều quan sát, chờ rung chuyển ở Kình Lôi minh ngừng lại.
Ban đêm.
Quách Chính Đường nhìn Lâm Phàm đang tu luyện, không biết khi nào hắn mới chuẩn bị hành động, đã nói là cho những người tin tưởng ngươi một công đạo.
Vậy công đạo này ngươi tự mình tranh thủ đi.
Là muốn giành lấy sao?
Ngay lúc lão Quách đang tự hỏi, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào đinh tai nhức óc, sau đó lập tức nghe được tiếng quát tháo.
“Lâm Phàm, bên ngoài đã xảy ra chuyện.” Lão Quách nói.
“Ta biết.” Lâm Phàm đứng dậy không chút hoang mang, đẩy cửa ra ngoài, lập tức nhìn thấy ở đằng xa có rất nhiều người tay cầm đao bọc đánh từ bên ngoài vào.
Khi bọn người Ngô Tuấn chứng kiến tình huống trước mắt, trong lòng khiếp sợ.
Tuy người tới đều là bang chúng Kình Lôi minh, nhưng xem dáng vẻ bọn họ thì rõ ràng người tới không có ý tốt.
“Các ngươi muốn làm gì?” Ngô Tuấn tức giận quát lớn.
Nhưng rất nhanh.
Khi Ngô Tuấn nhìn thấy người đi ra từ trong đám người kia, lại khiếp sợ vô cùng.
Nhị công tử?
“Muốn tạo phản sao?” Tả hữu hộ pháp của Nhị công tử, Quy Thắng và Trịnh Uyên cũng tiến lên, tay phe phẩy quạt giấy bước lên sân khấu, rất có khí thế, rất là bất phàm, thấy mấy tên tiểu lâu la như Ngô Tuấn muốn lấy trứng chọi đá thì lập tức quát lớn.
Các bang chúng trông coi kho hàng bị tình huống trước mắt dọa cho ngu người.
Trong lúc nhất thời mọi người cũng không biết nên làm gì cho hợp.
Tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Ngô Tuấn.
Ngô Tuấn muốn đi thông báo cho Lâm Phàm, lúc vừa chuẩn bị đi thì thấy Lâm ca đã tới.
“Lâm ca…” Ngô Tuấn mới mở miệng thì thấy Lâm Phàm giơ tay, ý bảo hắn ta không cần phải nói, có vài việc dù không chú ý cũng sẽ tự hiểu rõ.
Chẳng qua điều Lâm Phàm không ngờ được chính là… Người đứng chỗ này thế mà lại là Nhị công tử.
Nhị công tử có đại ca chính là kẻ đầu óc có bệnh.
Nói gì đến Nhị công tử không có đại ca, lập tức không chỉ giới hạn ở vấn đề bệnh hay không.
Nhưng tình hình bây giờ.
Không cần nói nhiều.
Nhị công tử đã hoàn toàn giết ra từ trong tranh đấu.
Đoạn thời gian trước cũng không nghe nói có chuyện gì, chẳng lẽ muốn hành động vào đêm nay sau đó bắt hết tất cả cùng lúc, nếu thật sự như vậy thì thủ đoạn của vị Nhị công tử này cũng rất lợi hại.
“Lâm Phàm là ai?” Nhị công tử bâng quơ hỏi, hắn tới kho hàng không phải bởi vì kho hàng quan trọng ra sao, mà thân là nam nhân, nói chuyện phải tính toán, không tính toán gì hết chắc chắn không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Trịnh Uyên chỉ vào nói: “Nhị công tử, đó chính là Lâm Phàm.”
“Ồ, thì ra ngươi là Lâm Phàm, lại gần chút nữa cho ta.” Nhị công tử vẫy tay, dường như người đã đạt tới đỉnh như hắn ta không cần phải che giấu khí chất khó có thể đè nén của bản thân nữa.
Lâm Phàm tiến về phía trước, lạnh nhạt nói: “Không biết Nhị công tử có gì dặn dò?”
“Ngươi có biết ta từng mời ngươi hay không?” Nhị công tử vừa hỏi vừa dùng ánh mắt ngạo nghễ đánh giá hắn, như đang nói, lớn lên trông khá giống mặt người dạ thú đấy, nhưng mà cũng chỉ vậy thôi.
“Biết.”
"Được, có cá tính, ta tới mời ngươi nhưng ngươi lại từ chối, ngươi nói đây không phải cá tính thì là cái gì, đương nhiên ta cũng không tới để gây rắc rối, mà tới để mang lại phúc lợi cho tiểu lâu la hèn mọn như ngươi."
Ánh mắt Lâm Phàm bình tĩnh nhìn hắn ta.
Không biết hắn ta nói vậy là có ý gì.
“Ngươi thấy Bát tiểu thư xinh đẹp không?” Nhị công tử hỏi.
“Xinh đẹp.”
“Vậy tốt, hôm nay bản công tử cho tiểu lâu la ngươi hưởng thụ Bát tiểu thư đẹp nhất trong lòng ngươi, cũng chính là Bát muội của ta, mau dẫn người tới cho ta."
Lâm Phàm đã sớm có chuẩn bị từ trước, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, không có thay đổi quá lớn.
Nhưng đối với đám người Ngô Tuấn mà nói, tình huống này là không thể nào.
Bát tiểu thư bị bắt?
Rất nhanh.
Bát tiểu thư xuất hiện trong đám người, tình huống bây giờ của nàng rất chật vật, hai tay bị dây thừng buộc chặt, với thực lực của Bát tiểu thư thì mấy sợi dây thừng này vốn chỉ cần dùng chút sức là có thể thoát ra, chẳng qua giờ nàng trúng độc, sức lực toàn thân không thể sử dụng, giống như tôm chân mềm vậy.
Lúc Bát tiểu thư đi ra, Lâm Phàm có nhìn thấy vài vị công tử khác.
Tình huống cũng giống nhau.
Chỉ là mặt mấy vị công tử toàn bộ đỏ bừng lên, hai bên trái phải đều có dấu tay.
“Tiểu lâu la, người đã ở chỗ này, ngươi mau ra tay đi, đừng chậm trễ thời gian. Ngươi yên tâm ta sẽ không giết ngươi, tuy ngươi từ chối lời mời của ta nhưng ta cũng không lòng dạ nhỏ nhen như vậy, ta có thể để ngươi tiếp tục dốc sức vì Kình Lôi minh, mà bây giờ chính là lúc ngươi thể hiện.” Nhị công tử nói.
Bát tiểu thư giận dữ trừng Nhị công tử, nàng không ngờ người không hề nổi trội như hắn ta lại che giấu sâu như vậy.
Lâm Phàm cảm thấy hình như người nhà này có bệnh.
“Nhị công tử, nàng là muội muội ngươi, ngươi làm vậy có chút quá độc ác." Lâm Phàm nói.
“Hừ, không cùng một mẹ sinh ra thì tàn nhẫn với không tàn nhẫn gì chứ." Nhị công tử cười, hắn ta đã sớm nắm chắc thắng lợi trong tay nên đầy lòng tự tin, đồng thời cảm thấy đám người kia quá ngu, hơi tỏ ra yếu thế một chút, mời người tới làm khách rồi hạ độc bắt giữ, hơn nữa hắn ta còn có cao thủ bên cạnh, đều là cao thủ lợi hại nhất trong Sa Hải bang.
Về phần tại sao đại ca còn chưa trở về, đã không còn quan trọng nữa.
Mặc dù không có đại ca, nhưng với năng lực của ta mà còn không xử lý được bọn họ sao?