Ngô Tuấn biết Lâm Phàm thích hoạt động, nên sau khi nhận được tin tức thì lập tức nói cho hắn biết.
Ánh mắt Lâm Phàm sáng lên: "Hoạt động gì thế?"
Hoạt động = chơi gái miễn phí.
Tuy rằng hắn không có khao khát quá lớn đối với những chuyện này, bởi vì có ảnh hưởng tới tu luyện. Nhưng thi thoảng chơi gái miễn phí có thể hoạt huyết, thông thần, tinh thần thoải mái.
"Hình như là so tài đánh đàn."
???
Chết tiệt, cái thể loại gì thế, so tài đánh đàn cái gì cơ chứ, làm thế thì sao có thể làm mấy hoạt động người lớn được.
"Lâm huynh, tối nay đi nhé, các huynh đệ đều muốn đi xem."
Lâm Phàm nghiêm túc nói: "Không đi, những nơi như vậy vẫn nên đi ít thôi, không có lợi cho thể xác và tinh thần đâu. Các ngươi tự đi đi."
"Ồ!"
Ngô Tuấn phát hiện, Lâm huynh hình như thật sự thay đổi. Trước kia ngoài miệng nói không muốn đi, nhưng thân thể thì thành thật hơn nhiều, không ngờ bây giờ lại từ chối dứt khoát như vậy. Chỉ là hắn ta không biết Lâm huynh nói vậy là thật hay giả, có lẽ tối này có thể gặp phải ở Yên Vũ Các thì sao.
Lão Quách hưởng thụ sự xoa bóp của Lâm Phàm, gật đầu đồng ý.
Có thể có ý nghĩ như vậy quả thực không sai.
Muốn tu luyện được thành tựu nhất định, đương nhiên không thể trầm mê nữ sức. Chỉ nói người đưa cơm tới hàng ngày này, nếu trầm mê nữ sắc như thế, rất khó có dấu ấn trên võ đạo.
...
Vài ngày sau.
Bên phía Bát tiểu thư tổ chức một hoạt động luận võ, đây là một trong rất nhiều con đường để bang chúng vươn lên, những người thắng trận lúc trước đều tăng địa vị.
Mà lần này hình như không chỉ tăng cấp bậc, mà còn có thể trở thành thân vệ của Bát tiểu thư.
Lúc Lâm Phàm biết được chuyện này thì không nghĩ nhiều, quyết định không tham gia loại tỷ thí này. Hắn chỉ muốn yên ổn ở Kình Lôi minh, có một chút địa vị để có thể nhàn hạ tu luyện là được, những chuyện khác không liên quan tới hắn.
Rất nhiều bang chúng đều tham gia, muốn chứng minh bản thân trong lúc luận võ, để cho Bát tiểu thư để mắt tới mình.
Hoàng Chương gia nhập Kình Lôi minh đã rất nhiều năm, thời điểm gặp phải trường hợp này chính là lúc gã bắt đầu giao dịch, hoặc là một bước lên trời, hoặc là nợ nần ngập đầu. Muốn giàu lên nhanh chóng thì phải có quyết tâm mạo hiểm.
Đám người Ngô Tuấn tưởng Lâm Phàm tham gia, nên thời điểm biết hắn không tham gia thì ai nấy đều ngơ ngác. Bọn họ đều biết Lâm Phàm rất lợi hại, dựa theo khả năng của Lâm Phàm đoạt danh đệ nhất cũng không vấn đề gì.
Ngày luận võ.
Các bang chúng đều đi tham gia hoặc vây xem, chỉ có Lâm Phàm vẫn ở trong phòng tu luyện.
【Nhắc nhở: Phát động mười lần bạo kích】
【Nhắc nhở: Độ thông thạo Điệp Sơn Kình + 10】
Cẩn thận lắng nghe đi, âm thanh nhắc nhở này sung sướng cỡ nào, khiến người ta kiêu ngạo cỡ nào chứ. Thực lực hắn lại tiến thêm một bước rồi, chỉ cần tiếp tục cố gắng tu luyện, cuối cùng sẽ có một ngày thu hoạch lớn.
Quách Chính Đường nhìn Lâm Phàm đang chìm trong tu luyện, không biết nên nói cái gì. Lão cảm giác người này là lạ, cái gì cũng không tranh không đoạt, cho dù bản thân là bang chúng Kình Lôi minh, nhưng lại giống như là tìm một chỗ yên tĩnh để tu luyện hơn.
"Luận võ của Kình Lôi minh là thời điểm ngươi chứng minh thực lực của chính mình, sao ngươi không đi thử xem." Quách Chính Đường nhịn rất lâu mới đồng ý nói chuyện với Lâm Phàm. Nhưng chỉ cần hắn nói tới chuyện bí tịch thì lão ta lập tức trừng mắt, rồi lặng lẽ không nói lời nào.
Lâm Phàm chấm dứt một lần tu luyện, cũng đồng ý nói chuyện cùng lão Quách.
"Không đi."
"Nhà ngươi có thật sự là một người trẻ tuổi không vậy? Thanh niên có thực lực như ngươi ai mà không tuổi trẻ khí thịnh, tranh cường háo thắng, cơ hội có thể biểu hiện mình đã đến, vì sao lại không quý trọng?" Lão Quách cảm thấy tiểu tử này quá mức ổn trọng, không giống với tuổi tác của hắn.
"Lão Quách, vì sao lại rảnh rỗi nói với ta những chuyện này chứ. Đừng nói là lão muốn cho ta danh tiếng vang xa, sau đó trực tiếp được đề bạt, rồi mỗi ngày việc rườm rà nhiều không đếm hết, mà lão thì thừa dịp ta bận rộn không rảnh để ý thì trực tiếp chạy trốn nhé." Lâm Phàm cười nói.
Quách Chính Đường không trả lời, thật đúng là bị tiểu tử này nhìn thấu rồi.
Trong đoạn thời gian bị bắt về đây, lão xem như đã biết tên tiểu tử này gần như cả ngày không có việc gì, mỗi ngày đều trốn trong phòng tu luyện, quả thực chính là một tên cuồng tu luyện, thậm chí còn không có sở thích nào khác.
Lão vẫn luôn mong chờ Lâm Phàm thích uống rượu, sau đó sẽ thừa dịp đối phương say mèm thì tìm cơ hội chạy trốn. Đương nhiên, trước khi chạy trốn lão chắc chắn sẽ lấy tay làm đao, chặt gáy người này chừng trăm lần, mới có thể giải tỏa mối hận trong lòng.
Nhưng vào lúc này.
"Lâm huynh, Trương quản giáo thấy ngươi không tham gia luận võ, thì bảo ta đến báo ngươi tới tham gia."
Thời điểm Ngô Tuấn chạy tới, đầu đầy mồ hôi, khoảng cách đã xa lại phải nhanh chóng thông báo, hiển nhiên hắn ta đã chạy rất nhanh tới.
Lâm Phàm nhíu mày, không ngờ bản thân lại bị Trương quản giáo nhớ thương.
Nhưng hắn không muốn tham gia mà.
Nếu quả thật tham gia luận võ, hắn chỉ có thể nhường, nhưng mà nhường cũng khó tránh khỏi việc bị Trương quản giáo nhìn ra. Khi đó rất có thể sẽ khiến Trương quản giáo chán ghét, dù sao trong mắt Trương quản giáo, hắn là một hạt giống tốt.
Suy đi nghĩ lại vẫn cảm giác có chút khó xử.
"Ngô huynh, ngươi trở về báo với Trương quản giáo là không tìm thấy ta." Lâm Phàm nói.
Ngô Tuấn nói: "Nhưng Lâm huynh, làm vậy có sao không?"
"Yên tâm, không sao đâu, ngươi cứ nói là không tìm được ta, còn lại ta sẽ giải thích." Lâm Phàm không muốn tham gia vào mấy chuyện luận võ này, chẳng có ý nghĩa gì cả. Tình hình bây giờ đã rất tốt, hắn cũng rất thỏa mãn rồi.
Ngô Tuấn vội vàng rời đi, dựa theo Lâm Phàm báo lại.
“Ta nói này, tiểu tử ngươi không đi tham gia thật sao, nhỡ đắc tội người bề trên thì cũng không tốt lắm đâu.”
“Không sao, hắn ta không phải loại người lòng dạ hẹp hòi.”
Lâm Phàm thản nhiên trả lời, không chút mảy may để chuyện đó vào trong lòng. Bản thân trở thành một thành viên của Kình Lôi minh, đương nhiên Lâm Phàm sẽ phải phụ trách một số công việc, nhưng mà hắn cũng chưa từng có ý định muốn trèo cao.