Nếu như Lâm Phàm biết được ý nghĩ của Liễu Nhập Thế. Hắn chắc chắn sẽ vỗ vai hắn ta và nói, ngươi đúng là nhân tài.
Ưu tú như ta vậy.
***
【Nhắc nhở: Phát động bạo kích gấp ba lần! 】
【Nhắc nhở: Độ thông thạo Điệp Sơn Kình +3! 】
Tu luyện chính là như thế.
Chỉ cần ngươi không bỏ dở nó, nó sẽ mang đến cho ngươi thứ ngươi muốn.
Ánh mắt lão Quách nhìn về phía Lâm Phàm đã không còn lạnh nhạt như trước, thay vào đó là tràn ngập chờ mong. Mỗi ngày lão đều thấy được sự tiến bộ của Lâm Phàm, đó là điều mà lão chưa bao giờ thấy trên người kẻ khác.
Lần đầu gặp nhau, tiểu tử này còn vô cùng tự tin nói với lão, ta chính là người ông muốn tìm.
Lúc trước lão cho rằng tiểu tử này có hơi tự đại, không biết trời cao đất dày, nhưng dần dần lão hiểu được người nhìn lầm chính là lão.
Chỉ là lão muốn tiếp tục nhìn xem.
Ngay tại lúc lão vừa có suy nghĩ này thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lão ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện trên đỉnh đầu Lâm Phàm xuất hiện một luồng khí xoáy. Đối với Quách Chính Đường mà nói, làm sao lão có thể không biết thứ này.
Đoán… Đoán Khí tầng chín!
Khiếp sợ!
Sững sờ!
Không dám tin!
Ngay trước đó, Lâm Phàm đã tu luyện Điệp Sơn Kình tới viên mãn.
Phát động một trăm tám mươi ba lần bạo kích.
Cảnh giới được tăng lên.
Xem bảng.
【Lâm Phàm! 】
【Mị lực: 80/100 (0/10) 】
【Cảnh giới: Đoán Khí tầng chín! 】
【Thiên phú: Thượng đẳng (0/1000) 】
【Võ kỹ: Đại Lực Ngưu Ma Quyền (viên mãn), Toái Tinh Tuỳ Ảnh Thối (viên mãn), Tứ Hợp Chưởng (viên mãn). 】
【Bí pháp: Điệp Sơn Kình (viên mãn) 】
【Độ thông thạo: …】
【Điểm vạn năng: 31 điểm】
Lúc này Lâm Phàm phát hiện thực lực của bản thân tăng lên mức độ rất cao. Sau khi đạt tới viên mãn, Điệp Sơn Kình thật sự có uy lực kinh người. Trước kia khi chưa tu luyện được đến viên mãn, hắn có cảm giác Điệp Sơn Kình đã rất mạnh.
Bây giờ xem ra hắn còn đánh giá thấp uy lực của Điệp Sơn Kình cấp độ viên mãn.
Sau cảnh giới càng tăng lên, luồng khí xoáy xuất hiện trên đỉnh đầu cũng dần tiêu tán, quay trở lại cơ thể. Hắn mở mắt ra, thấy trên mặt Quách Chính Đường đầy vẻ khiếp sợ, hắn mỉm cười.
“Ngươi đột phá?”
Biết rõ còn nhưng vẫn phải hỏi, thật là quá kinh người rồi, khiến cho người ta không dám tin. Nếu như lão nhớ không nhầm thì Lâm Phàm từ Đoán Khí tầng tám lên Đoán Khí tầng chín chỉ mất vài tháng mà thôi.
Rốt cuộc là hắn làm thế nào để được như vậy?
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà đã đuổi kịp người khác tu luyện cực khổ một năm, thậm chí là mấy năm. Có khi cực khổ tu luyện cả đời cũng chưa chắc đã thành công.
“Ừ.”
Tinh khí thần của Lâm Phàm xảy ra thay đổi long trời lở đất, có một loại khí chất không diễn tả được, như một thứ tài năng mặc dù giấu rất sâu nhưng vẫn chói mắt.
Tu luyện đến tầng chín, hắn cũng đã chuẩn bị tốt cho việc rời đi. Nơi này quá nhỏ, nước quá nông, đã không còn phù hợp nữa.
Những người có năng lực chân chính biết rõ mình có thể đi xa hơn thì sẽ nghĩ cách đặt bản thân vào hoàn cảnh rộng lớn hơn. Chỉ khi đặt mình vào hoàn cảnh này mới khiến bản thân có động lực không ngừng.
“Lão Quách, giống như ta…” Lâm Phàm muốn hỏi lần cuối cùng. Nếu như lão Quách từ chối, hắn sẽ không nói thêm mà chỉ nhờ lão chỉ bảo về chuyện liên quan đến sơn môn, sau đó thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này.
Có điều, hắn vừa mở miệng, còn chưa kịp nói xong, thì đã bị lão Quách cắt ngang.
“Đi chuẩn bị nước cho ta, ta muốn tắm rửa.”
“Lão Quách, ông sao vậy?”
“Tắm rửa.”
“Được.”
Lâm Phàm không biết lão Quách muốn làm gì, điều duy nhất có thể đoán là lão Quách đã bị hắn thu phục, chuyện tiếp theo chắc chắn rất quan trọng.
Không lâu sau, trong phòng có thêm một chiếc thùng gỗ, trong thùng đựng đầy nước ấm.
“Lão Quách, chuẩn bị xong rồi.” Lâm Phàm nói.
Quách Chính Đường lười biếng rời khỏi giường, đến cạnh thùng nước đưa tay xuống thử độ ấm, sau đó trợn mắt nhìn chằm chằm Lâm Phàm. Có điều vết bẩn và tóc dài đã che mất gương mặt , Lâm Phàm cũng không biết lão Quách nhìn chằm chằm vào mình.
Nhưng hắn vẫn cảm giác được.
“Lão Quách, ông nhìn ta làm gì?” Lâm Phàm cúi đầu kiểm tra, không phát hiện ra điều gì khác thường, đều bằng phẳng tới mức có thể nhìn tận chân.
Sau đó hắn dường như nghĩ đến cái gì.
Lâm Phàm chợt hiểu ra nói: “Lão Quách, ông yên tâm, mùi hôi trên người ông ta đã quen từ lâu rồi. Không khó chịu bởi mùi xộc lên từ động tác cởi y phục của ông đâu. Ít mùi này ta vẫn chịu được.”
Nghe lời này của Lâm Phàm, Quách Chính Đường muốn ói máu.
Không nói nhiều, trực tiếp cởi y phục trước mặt Lâm Phàm. Đúng như lời Lâm Phàm nói, lúc chấn động hơi nhiều lần thì mùi hương lan ra cũng mạnh hơn.
Ào ào!
Cũng không biết lão Quách mặc bộ quần áo này bao lâu.
Cảm giác cũng có tuổi rồi.
Lâm Phàm nhìn vô cùng cẩn thận, lão Quách trần trụi không mang theo bất kỳ vật gì trên người. Cho đến giờ hắn vẫn rất tò mò, lão Quách giấu đồ vật ở đó, còn tưởng là để ở trên người xem ra không phải.
Có lẽ giấu trong đầu.
Lão Quách giơ chân bước vào thùng gỗ, nhưng lão đã đánh giá cao bản thân mình, một chân ở bên trong, chân kia để thõng bên ngoài, chân khác teo tóp, suy dinh dưỡng tỳ vào thùng gỗ.
Lập tức bất động.
“Lão Quách, ông sao vậy?” Lâm Phàm thấy lão Quách không động đậy thì vội vàng đến hỏi thăm.
“Không sao.” Lão Quách quay lưng về phía Lâm Phàm, mang vẻ mặt đau đớn, chân bị chuột rút, sắp kêu lên rồi. Lão muốn nhờ Lâm Phàm đỡ lên, nhưng nếu làm thế thật thì đúng là không còn phong thái, chỉ có thể kiên trì, vô cùng khó khăn mới ngồi được vào trong thùng.
Hơi nóng bốc lên, lão Quách ngồi trong thùng để lộ ra cái đầu. Rất lâu rồi không đụng vào nước, sự thoải mái dễ chịu này khiến lão nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác sảng khoái đã lâu chưa cảm nhận trong vài chục năm qua.
Lâm Phàm dựa vào cột nhà, hai tay khoanh lại lẳng lặng nhìn. Hắn biết lão Quách ắt có chuyện muốn nói với hắn, chẳng cần hỏi, đến lúc nên nói lão sẽ tự nói thôi.
Sau một lúc im lặng.
“Lâm Phàm…” Lão Quách lên tiếng, không dùng ‘tiểu tử’ mà gọi thẳng tên, giọng điệu cũng nghiêm túc không còn mất tập trung như trước.
“Lão Quách, mời nói, ta nghe đây.” Lâm Phàm vẫn giữ nguyên tư thế, đợi lão Quách nói ra chuyện cũ của lão.