Sau đó, nó tựa như nghĩ ra cái gì, lại chạy về một chỗ, đào ra một cái yếm khác từ trong đất, tiếp tục nằm vào nơi đó mà cào. Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Phàm chỉ biết che mặt. Hắn thậm chí còn muốn chết. Không còn kịp nữa rồi. Hắn chỉ có thể mặt đầy tươi cười đi tới nghênh đón sư tỷ. “Sư tỷ…” Chỉ cần Ngô Thanh Thu ở sơn môn ngày nào, nàng sẽ đúng giờ đưa đồ ăn tới cho Lâm Phàm. Nàng muốn sư đệ mỗi ngày đều ăn cho thật...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.