Nhưng cực hạn của thân thể con người là vô tận, chỉ tiếc loại cực hạn này rất khó đạt tới, trong tình huống gần đạt đến cực hạn, không chỉ thân thể truyền đến tín hiệu mệt mỏi mà cả ý chí, não bộ cũng sẽ bị rơi vào trạng thái đình công.
Lúc đó, con người rất khó lòng kiên trì làm tiếp.
Hai hôm sau.
【Hệ thống nhắc nhở: Tứ Hợp Chưởng viên mãn! 】
【Hệ thống nhắc nhở: Phát động bạo kích gấp 35 lần】
【Nhận được: Điểm vạn năng +35! 】
"Tăng cảnh giới!"
【Tiêu hao: 200 điểm vạn năng】
Ngay lập tức, Quách Chính Đường phát hiện khí thế của tiểu tử này đột nhiên biến hóa rõ ràng, tinh khí thần đều tăng mạnh.
Đây là... đột phá.
Ánh mắt ẩn dưới lớp tóc đen bẩn thỉu thoáng lóe lên khiếp sợ.
Kiểm tra thông tin.
【Lâm Phàm! 】
【Mị lực: 80/100 (0/10) 】
【Cảnh giới: Đoán Khí tầng bảy (0/260) 】
【Thiên phú: Thượng đẳng (0/1000) 】
【Võ kỹ: Đại Lực Ngưu Ma Quyền (viên mãn), Toái Tinh Tùy Ảnh Thối (viên mãn), Tứ Hợp Chưởng (viên mãn) 】
【Độ thông thạo: ... 】
【Điểm vạn năng: 33 điểm】
Kình khí trong cơ thể Lâm Phàm đã hùng hậu lên rất nhiều, có thể xuyên qua sắt đá, nếu sau này gặp phải loại cao thủ như Tào Hạc, có thể một quyền đấm xuyên đối thủ, đập nát nội tạng, nháy mắt giết chết.
"Quách gia, từ đôi mắt ông cố giấu đi, ta có thể thấy được sự khiếp sợ, đúng vậy, đúng như ông nghĩ, vừa rồi, ta đã đột phá cảnh giới." Lâm Phàm cười, nhấc bát trà trên bàn, ừng ực uống cạn.
"Hiện tại hợp tác còn có tác dụng, hi vọng mà ông muốn thấy, ta đã cho ông thấy, hãy suy nghĩ kĩ đi."
Hắn biết, sự đột phá cảnh giới vừa rồi đúng là đã mang đến một tia hi vọng cho Quách Chính Đường.
Chỉ có điều, lão ta vẫn không nói lời nào.
Hắn cũng chẳng còn cách gì.
Cứ tiếp tục thể hiện thôi vậy.
Giống như trước đây đã nói, có người làm bạn, quá trình tu luyện cũng trở nên không quá buồn khổ nữa.
Lâm Phàm đứng trên sàn thuyền, nhìn về phía thành Thiên Cửu xa xa. Chuyến đi lần này đã kéo dài được một khoảng thời gian, thu hoạch cũng không tồi, mà thành quả lớn nhất chính là hắn đã bắt được Quách Chính Đường từ thành Hà Tân về.
Dù Lâm Phàm vẫn chưa thu phục được lão Quách nhưng hắn cũng không vội, sớm muộn gì cũng sẽ là người của hắn.
“Ngô Tuấn, ngươi phái người đi canh chừng lão ăn mày đó, nếu thấy lão tỉnh lại thì cứ trực tiếp đánh ngất xỉu.” Lúc Lâm Phàm đi ra, hắn đã đánh ngất và trói chặt Quách Chính Đường.
“Ta biết rồi.”
Ngô Tuấn không biết tên ăn mày đó có gì tốt, nhưng bởi vì Lâm huynh đã cặn dặn nên hắn ta cứ thế mà làm theo.
Thuyền hàng chuẩn bị cập bến, Trương quản giáo đang đứng đợi, khi nhìn thấy con thuyền đã về tới nơi thì trên mặt không khỏi nở nụ cười.
Lâm Phàm dẫn theo đoàn người bước xuống thuyền, đi tới đối diện Trương quản giáo, ôm quyền nói: “Trương quản giáo, may mắn không làm nhục sứ mệnh, bọn ta đã trở về an toàn.”
“Tốt, an toàn là được rồi, Tây Môn Thôi đâu?” Trương quản giáo không thấy bóng dáng Tây Môn Thôi đâu thì vô cùng nghi vấn.
Lâm Phàm tiếc nuối trả lời: “Trên đường đi bọn ta đã gặp Tào Hạc của Sa Hải bang, vì bảo vệ thuyền buôn… Cuối cùng hắn đã…”
Không cần phải nói thẳng.
Ý tứ đã rõ mồn một luôn rồi.
“Sa Hải bang.” Trương quản giáo nghe thấy tên của bang hội thì nét mặt có vẻ nghiêm trọng, sau đó hắn ta nói tiếp: “Có thể vận chuyển hàng hóa một cách an toàn là tốt lắm rồi, các ngươi về nghỉ ngơi sớm đi, ta sẽ xin Bát tiểu thư ban thưởng công lao cho các ngươi.”
“Đa tạ Trương quản giáo.”
Xét theo tình hình hiện tại, có vẻ như Trương quản giáo cũng không để ý đến cái chết của Tây Môn Thôi cho lắm, sau khi hỏi qua thì hắn ta cũng chẳng gặng hỏi thêm nhiều, xem ra địa vị của tên nhân viên bảo an đi mướn này trong lòng người khác cũng chẳng đáng là bao.
Đồng thời, Lâm Phàm cũng hiểu được sâu sắc, thật ra bọn họ cũng chẳng khác gì Tây Môn Thôi, nếu bản thân hi sinh, sợ rằng cái chết đó cũng chỉ là điều được người ta thuận miệng nhắc đến.
Nếu không muốn trở thành một vật hi sinh, muốn làm chủ cuộc đời của mình, thì phải tu luyện chăm chỉ.
Trương quản giáo xoay người rời đi.
Lâm Phàm nhìn theo bóng dáng xa dần của hắn ta, nhìn từng chiếc thuyền hàng neo đậu trên bến tàu, như đang nhìn ngắm một chốn thành thị phồn hoa, đâu đâu cũng tràn ngập sự nguy hiểm. Mạch nước ngầm ở Kình Lôi minh rất sâu, cuộc tranh đấu giữa các vị đời thứ hai cũng đủ để gây chết người.
Lâm Phàm đi tìm Ngô Tuấn, bảo hắn ta ra ngoài tìm cho mình một gian nhà gần bến tàu, hơn nữa đó phải là loại nhà có sân, để bản thân dùng làm ‘nhà vàng giấu trai’*.
*Nguyên gốc là câu thành ngữ “kim ốc tàng hán” được tác giả chế lại từ thành ngữ Trung “kim ốc tàng kiều”, ý chỉ căn nhà quý báu thường dùng để bao nuôi tình nhân, trong ngữ cảnh truyện thì là nơi bí mật Lâm Phàm dùng để ‘giấu’ Quách Chính Đường, bởi vậy tác giả mới chế lại “kiều” (con gái) thành “hán” (con trai).
…
Phủ đệ của Bát tiểu thư.
“Thuyền buôn đã trở về an toàn, dù không may, trên đường đã đụng phải Tào Hạc của Sa Hải bang, nhưng cũng đã chuyển nguy thành an.” Trương quản giáo báo cáo tình hình, nhưng chuyện Tây Môn Thôi chết thì hắn ta lại không nói, mà hắn ta cũng chẳng cần phải thông báo việc này, bớt đi một mối phiền cho Bát tiểu thư, đương nhiên chuyện này có vấn đề, cơ mà vấn đề cũng không quá lớn, không cần phải để tâm.
Đạt được mục đích là tốt rồi.
“Sa Hải bang.”
Bát tiểu thư thản nhiên uống một ngụm trà thơm, ánh mắt nàng hơi ngưng đọng, như đang suy nghĩ điều gì đó, dường như là muốn từ chỗ Sa Hải bang đoán xem kẻ chủ mưu trong vụ việc lần này là ai.
Trương quản giáo im lặng chờ đợi, mãi cho tới khi Bát tiểu thư tiếp tục dò hỏi sự việc.
Hắn ta lấy từ trong lòng ngực ra một tờ giấy.
“Đây là vài vị cao thủ mà ta đã tìm cho Bát tiểu thư, mời tiểu thư xem qua.”
“Trịnh Tam Đao, Đoán Khí tầng sáu, đao pháp sắc bén, thuộc loại người có năng lực.”
“Đường Yến, Đoán Khí tầng sáu, ám khí cực kỳ cao minh.”
“Phan Nhạc Sơn, Đoán Khí tầng bảy, một mình khổ luyện công phu, đao thương bất nhập.”
“Chỉ cần Bát tiểu thư đồng ý, ta có thể triệu tập bọn họ tới cho tiểu thư, mặc dù giá cả hơi đắt nhưng với tu vi này thì bọn họ cũng là loại người có năng lực.”