Gần đây rất nhiều người trong thành Thiên Cửu đều phát hiện ra tình hình của Kình Lôi minh có vẻ không được tốt cho lắm, giống như cơn giông báo hiệu bão sắp đến, chỉ là cho dù tình hình bên ngoài có như nào, Lâm Phàm đều rất bình tĩnh, không hề bị lay động.
Sau khi tiếp xúc, Quách Chính Đường cảm thấy tâm tính của Lâm Phàm thanh bạch, có vẻ như luôn cố tránh né khỏi tranh chấp, dùng tất cả thời gian để tu luyện, loại người này có hai trường hợp.
Một là tích lũy sức mạnh, muốn một ngày nào đó bỗng nhiên nổi tiếng, một tiếng gáy cũng có thể khiến kẻ khác kinh ngạc.
Hoặc là muốn nhờ vào những chỗ thanh tịnh của Kình Lôi minh, chăm chỉ tu luyện.
Nói thực, lão ta cảm thấy tính khả thi của trường hợp thứ nhất rất thấp, mà tính khả thi của trường hợp thứ hai rất cao, nếu không thì không thể giải thích được tại sao hắn có thực lực như vậy, mà lại can tâm làm một tinh anh nho nhỏ.
Với thực lực của hắn hiện tại, đừng nói là tinh anh, cho dù làm đường chủ cũng thừa sức.
Ngô Tuấn đáp: “Được, ta biết rồi, bây giờ ta sẽ cùng các huynh đệ ở lại nói chuyện cho rõ."
"Đi đi."
Lâm Phàm sớm đã dự tính, đợi tu luyện đến Đoán Khí tầng chín, cho dù có lấy được tâm pháp từ chỗ của Quách Chính Đường và Kình Lôi minh hay không, đều phải rời đi, nơi ấy quá nhỏ, giới hạn hơi thấp.
"Lão Quách, nhìn ta làm gì?" Lâm Phàm hỏi.
"Ngươi rất ưu tú." Quách Chính Đường đáp.
Lâm Phàm nói: “Có thể được lão Quách khen, thực là vinh hạnh của ta, chẳng lẽ lão Quách đã nghĩ kĩ rồi, vẫn là những lời nói lúc trước, kẻ thù của ông cũng chính là kẻ thù của ta."
"Đúng là trong lòng ta đã từng có chút dao động, nhưng ngươi vẫn chưa khiến ta hoàn toàn đem mọi hy vọng ký thác vào ngươi.” Lão Quách cười đáp.
"Trời ơi, nói thật, ta rất bái phục sự kiên nhẫn, quyết tâm của lão Quách, nhưng nhãn quang của lão Quách cũng không coi là tốt, người ưu tú như ta đây mà lại không nhìn ra ư?" Lâm Phàm đã hy vọng lão Quách có thể nhìn ra sự ưu tú của hắn đến nhường nào, đáng tiếc, lại vẫn không thừa nhận.
"Có nhìn ra.” Quách Chính Đường đáp.
"Hy vọng lão Quách suy nghĩ thật kĩ, thật đấy, đã không còn nhiều thời gian rồi."
"Được, ta sẽ suy nghĩ kỹ."
Lâm Phàm không quá sốt ruột về việc có được sự thừa nhận của lão Quách, ngược lại hắn đã nhiều lần nhìn ra vẻ kinh ngạc trong ánh mắt của lão, rõ ràng là rất muốn, nhưng một mực không chịu thừa nhận, thật không hiểu nổi lão nghĩ như nào.
Buổi tối.
Cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
"Lâm tinh anh, tại hạ là Điền Hàn, có chuyện muốn gặp Lâm tinh anh."
Lâm Phàm đang tu luyện, nghe thấy âm thanh ngoài cửa, nhưng không hề dừng lại, vẫn tiếp tục tu luyện. Mẹ kiếp, đang vận chuyển Điệp Sơn Kình, người lạ đột nhiên xuất hiện là muốn quấy rầy ta tu hành sao?
Bất luận ngươi là ai, ta cũng phải nắm chắc độ thông thạo này đã.
"Lâm tinh anh, có đây không?'
Khốn nạn…
Lâm Phàm tập trung tinh thần, hai tai cố không nghe những tạp âm bên ngoài.
Khi tiếng nhắc nhở vang lên, hắn đứng dậy đi ra mở cửa, miệng nở nụ cười: "Vừa rồi có chút việc tư, cho hỏi có việc gì sao?”
“Tại hạ Điền Hàn.” Đứng bên ngoài là một nam nhân trung niên, nhìn thấy Lâm Phàm mở cửa, tuy nét mặt bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt có chút giận dữ, có vẻ là vì lúc nãy gõ cửa không có ai trả lời, cảm thấy mất mặt.
"Ta biết, có chuyện gì đó?"
"Có thể vào trong rồi nói không?”
Điền Hàn nhìn thấy Lâm Phàm có chút thản nhiên, đối với việc gã tới đây không cảm thấy có gì sai, gã biết ngay việc này có lẽ sẽ có kết cục không mấy tốt đẹp. Nhị công tử từng lôi kéo người này, nhưng không có hiệu quả, đủ để chứng minh đối phương tâm trí kiên định, không phải loại người dễ bị lôi kéo.
Lâm Phàm đáp: “Có chuyện gì hãy nói bên ngoài, trong phòng không tiện nói."
"Lâm tinh anh, ta được Tứ công tử phái đến.” Điền Hàn cảm thấy có thể đối phương không biết gã ta là ai, liền trực tiếp đưa ra danh hiệu của Tứ công tử, đối với bất kỳ bang chúng nào, đều rất rõ danh hiệu của Tứ công tử.
Lâm Phàm nhìn đối phương, mẹ ngươi phái ngươi đến cũng không được.
"Không biết Tứ công tử phái ngươi đến có việc gì?” Lâm phàm nhất định không cho đối phương đi vào, đặc biệt là đối phương là người Tứ công tử phái đến thì càng không thể vào, đêm tối gió to, ai mà biết sẽ bị người ngoài đồn thổi thành chuyện gì.
"Lâm tinh anh, vẫn nên vào trong nói chuyện đi."
"Thật ngại quá, thực sự không tiện cho lắm, ta gọi một vị cô nương từ Yên Vũ Các đến, ngủ lại qua đêm. Cô nương nhà người ta cởi sạch rồi, ta sao có thể để kẻ không phận sự đi vào?"
Điền Hàn muốn đi vào xem tình hình bên trong, nhưng bị Lâm Phàm ngăn lại: "Điền huynh, không được tùy ý xem, ảnh hưởng không tốt."
"Ngươi..." Điền Hàn nén lửa giận trong lòng, muốn đánh hắn một trận tơi bời, đã tự giới thiệu vậy mà lại không biết tốt xấu, song gã nghĩ đến nhiệm vụ của bản thân, nhất định phải nhẫn nhịn không thể nổi giận.
"Điền huynh, có gì cứ nói, chúng ta đều là nam nhân, đừng hành xử như đàn bà chứ.” Lâm Phàm mỉm cười đáp.
Rõ ràng cảm giác giống như không nói gì, mà không biết vì sao cứ thấy giống như đang chửi người ta.
Điền Hàn hít sâu một hơi, mẹ kiếp, tên này thật sự khiến người ta khó chịu: "Tứ công tử muốn mời Lâm tinh anh đầu quân cho người khác. Khoảng thời gian gần đây, rất nhiều huynh đệ bang chúng đã đi theo Tứ công tử, Tứ công tử biết rõ Lâm tinh anh là một vị nhân tài, đặc biệt lệnh cho tại hạ đến mời công tử. Đây là bốn thỏi vàng, là Tứ công tử nhờ tại hạ giao cho Lâm tinh anh."
Nói xong câu này, Điền Hàn cố ý làm cho thỏi vàng phát ra âm thanh nặng nề để thu hút sự chú ý của Lâm Phàm.
Điền Hàn không biết Tứ công tử hà cớ gì lại hào phóng với tên tiểu tử này như vậy, dùng đến tận bốn thỏi vàng.
Lâm phàm đáp: “Phiền ngươi thay ta chuyển lời cho Tứ công tử, cảm tạ ý tốt của công tử. Tấm lòng thì ta nhận, đồ thì thôi, Lâm Phàm ta là người của Bát tiểu thư, sẽ không thay chủ khác."
"Hả?"
Điền Hàn nghe xong, sắc mặt hơi thay đổi: "Lâm tinh anh, ngươi thực sự không cần suy nghĩ sao? Tứ công tử tìm người tài, biết được Lâm tinh anh là một nhân tài, cần phải có không gian phát triển chứ không thể chỉ mãi ở một góc được."