Sắc mặt Hoa Liên dần bình tĩnh lại, vì hắn ta thấy một bóng người từ từ đi ra khỏi bóng tối. Bóng người còng lưng, mặt mũi già nua, là một lão già bình thường không có gì khác lạ. “Đại Càn chiếm Hạc thành chính là ý trời, các ngươi dám ngáng đường đi chính là nghịch thiên. Võ đường cũng được, Yêu đường cũng thế, đều không biết tự lượng sức mình. Nụy Trung muốn dùng sức một người mà đòi ngăn nhịp bước chân của Đại Càn, chính là nằm mơ.” Giọng lão già khàn khàn,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.