Gã phất tay đuổi ba vị đại hán đi giống như đang đuổi ruồi bọ vậy.
Lúc này Hoàng Chương cảm thấy mỹ mãn, vừa ngâm nga điệu nhạc vừa đi về phía ngã tư đường. Đúng lúc gã rời khỏi ngõ nhỏ thì nhìn thấy một bóng người đang dựa vào vách tường, gã lập tức cảm thấy như hồn bay phách tán.
Lâm Phàm nhìn Hoàng Chương, trên mặt nở nụ cười trông có vẻ bình thản nhưng lại khiến cho gã có cảm giác giống như đã bị nhìn thấu.
“Lâm huynh…” Hoàng Chương kiên trì đến cùng, bật cười ha ha giống như từ nãy tới giờ không có chuyện gì xảy ra vậy.
“Ba vị vừa mới đi…”
“Lâm huynh, ngươi có tin không? Vừa rồi ta càng nghĩ càng giận, nên đã đuổi theo đánh cho bọn họ một trận nên thân.”
“Tin.”
Lâm Phàm tiến lên khoác vai Hoàng Chương, đi song song với gã, không hề nói đến chuyện ngân lượng. Đây là tình huống Hoàng Chương an tâm nhất, cũng là lời nói gã không muốn Lâm Phàm nhắc tới nhất.
“Gần đây ở cùng với Liễu Nhập Thế như thế nào?”
Thời gian đối phương ở thành Thiên Cửu không tính là ngắn, nếu muốn nói là du lịch thì cũng nên đến lúc rời đi rồi. Mà đến bây giờ hắn ta vẫn chưa từng có ý rời đi khiến cho Lâm Phàm hơi hoài nghi một chút.
Hoàng Chương nói: “Tốt lắm, ở cùng coi như không tồi. Ngươi không biết đâu, Liễu huynh thật sự rất khí phách, mỗi lần đều khiến ta lóa mắt.”
“Có kiếm được món hời nào không?" Lâm Phàm hỏi.
“Món hời? Lâm huynh, ta quen với Liễu huynh cũng không phải vì muốn lợi dụng huynh ấy, ta thật lòng đó.” Hoàng Chương nói như chém đinh chặt sắt, giống như thể hiện rằng nhân cách mình đã bị sỉ nhục.
Lâm Phàm nói: “Đó là đương nhiên. Hoàng huynh đối xử với ai cũng là thật dạ thật lòng. Vừa rồi là ta nói không đúng, ta xin lỗi Hoàng huynh.”
“Không cần đâu, quan hệ giữa ta với Lâm huynh không phải như người bình thường, thỉnh thoảng vui đùa cũng không sao.” Hoàng Chương cảm giác Lâm Phàm đối nhân xử thế rất tốt. Lúc đầu là vì gã cảm thấy Lâm Phàm giống người rất dễ vay được tiền, sau đó lại phát hiện ra hắn là một người thật cố gắng.
Hoàng Chương lại không ngốc, cũng thích ở chung với người xuất sắc.
Trong mắt gã, Liễu Nhập Thế chính là một người vừa xuất sắc vừa giàu có, cho nên gã mới muốn liều mạng quỳ liếm.
…
Trong phòng.
“Lão Quách, ông ở thành Hà Tân lâu như vậy, ông thấy Liễu gia thế nào?” Lâm Phàm thuận miệng hỏi, cũng không phải là muốn biết nhiều mà chỉ hơi hoài nghi thôi.
Ban đầu hắn không nghĩ nhiều, nhưng mà gần đây xảy ra mấy chuyện không hay, cảm thấy mấy vị đời hai của Kình Lôi minh đùa hơi quá rồi.
Quách Chính Đường không muốn để ý tới Lâm Phàm, đến bây giờ gáy vẫn còn âm ỷ đau đây.
“Danh môn đại tộc, giàu có một phương.”
Lâm Phàm nói: “Phải, những cái này ta đều biết rồi. Ông nói xem, công tử danh môn vọng tộc như vậy đến thành Thiên Cửu, lại còn ở rất lâu, nếu muốn nói là đi du ngoạn thì thời gian có hơi dài, cảm giác có chút không thích hợp.”
“Không thích hợp là đúng rồi.” Quách Chính Đường trả lời. Đây là căn cứ kinh nghiệm vài thập niên của lão ta mà cho ra kết luận, “Nếu ngươi muốn biết tình huống cụ thể thì ta giúp ngươi phân tích.”
“Đừng, lão Quách là người từng trải, kinh nghiệm phong phú, kẻ ngu ngốc như ta sao có thể so được? Chỉ cần ông nói không thích hợp thì tất nhiên là không thích hợp. Tình huống cụ thể ta không biết, cũng không muốn viết, vẫn nên thành thật tu luyện thôi.” Lâm Phàm đã nghĩ thông suốt rồi, việc này không liên quan đến hắn, hỏi han rõ tình hình không phải là muốn làm gì, mà chỉ để trong lòng nắm được thôi.
Quách Chính Đường kinh ngạc nhìn Lâm Phàm. Tiểu tử này tuyệt đối có vấn đề, vì sao lại si mê tu luyện như thế?
Lâm Phàm ngồi khoanh chân, vận chuyển Điệp Sơn Kình. Chi cần ta không nghĩ đến chuyện này thì phiền toái gì cũng không rơi xuống đầu ta được.
【Nhắc nhở: Độ thông thạo Điệp Sơn Kình +1! 】
Lúc trước nếu gặp phải tình huống độ thông thạo không ra bạo kích, hắn sẽ thì thầm vài câu, nhưng hiện tại tập mãi thành quen, tu luyện phải có tính nhẫn nại, nóng nảy làm sao được việc?
Nửa tháng sau.
Lâm Phàm vẫn luôn cố gắng tu luyện, đã sắp tu luyện Điệp Sơn Kình đến Thông Thấu, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, độ thông thạo sắp đầy. Từ lúc này hắn phát hiện, tu luyện hóa ra không đơn giản đến như vậy.
Càng là bí tịch lợi hại, thì yêu cầu càng cao.
Bởi vậy, hắn quý trọng từng giây trước mắt, tuyệt đối không lãng phí thời gian.
Thời gian qua mau, cả cơ thể lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Lúc này, Ngô Tuấn đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Lâm Phàm còn đang tu luyện thì có hơi trách móc: “Lâm huynh, ngươi còn tu luyện à? Đã thế này rồi mà ngươi cũng không quản gì hết.”
“Bình tĩnh, đừng nóng nảy.”
Lâm Phàm trấn an nội tâm đang nóng nảy của Ngô Tuấn. Trong khoảng thời gian gần đây lại có sự việc phát sinh, đám công tử tiểu thư kia hình như đã bắt đầu ra tay rồi, nơi nơi lấy người, rất nhiều bang chúng đều bị lấy đi. Lúc đầu không ai chú ý tới tình huống này, cũng không ai biết sẽ xảy ra chuyện như vậy. Cho đến khi mấy vị bang chúng nói muốn tới nơi đó làm việc, mọi người mới biết được hóa ra là người đã bị lấy đi rồi.
Hắn là người được đề bạt, ban đầu vốn quản lý một đám bang chúng nhỏ, nhưng nhân số hiện tại không còn nhiều lắm, chỉ khoảng mười ba mười bốn người thôi.
“Lâm huynh, sao có thể không sốt ruột được chứ? Cứ tiếp tục như vậy thì Trương quản giáo nhất định sẽ trách tội ngươi.” Ngô Tuấn rất bất đắc dĩ, hắn ta cũng không biết Lâm Phàm nghĩ như thế nào nữa.
Thật sự muốn nhìn thấy mọi người bị cướp đi sao.
Còn cả đám người bị cướp đi kia nữa, hắn ta cũng không biết nên nói gì. Tuy rằng là bị cướp đi, nhưng vẫn ở Kình Lôi minh, đều là người một nhà, chỉ là đối tượng phục tùng đã thay đổi.
Lâm Phàm thản nhiên, không để việc này ảnh hưởng đến tâm trạng.
"Ngô huynh à, mỗi người đều có chí hướng riêng, không thể cưỡng ép được." Hắn hi vọng Ngô Tuấn có thể hiểu được điều này, đó là cuộc tranh đấu của đám công tử tiểu thư, chúng ta cứ nước chảy bèo trôi là được rồi, không cần thiết phải tham dự vào.
Ngô Tuấn đáp: “Ta biết điều ấy là sự thật, chỉ là..."
"Thôi được rồi, đừng để ý đến những việc này nữa, những người có thể ở lại đều là huynh đệ trong nhà mà." Lâm Phàm đáp lại.