Ngô Tuấn vẫn luôn đợi ngoài cửa, cho dù trong phòng không có âm thanh gì, hắn ta cũng không lỗ mãng đi vào, mà tiếp tục chờ đợi.
Hắn ta đoán được ý định của Tây Môn Thôi.
Sau một hồi, trong phòng lại truyền ra âm thanh va chạm.
"Mở cửa, nếu không lão tử giết ngươi..."
Chỉ là lúc này tiếng gào đã vô cùng suy yếu, rõ ràng người trong phòng đã tới cực hạn.
Ngô Tuấn nghe thấy tiếng quát tháo thì vẻ mặt lạnh như băng nói: "Muốn trách thì trách ngươi tự đi tìm chết, không trách người khác được."
Mãi tới khi bên trong không còn âm thanh gì nữa, lại đợi thêm một đoạn thời gian ngắn, Ngô Tuấn mới mở cửa đi vào. Nhìn thấy Tây Môn Thôi nằm đó không nhúc nhích, hắn ta nhẹ nhàng thở ra, đi vào bên trong, mang thi thể lên giường, xử lý tốt tình huống trong phòng, đồng thời cầm bát thuốc đi đổi.
Lâm Phàm dựa lưng vào khoang thuyền, nghe động tĩnh bên trong, sau đó rời đi, dung nhập vào trong bóng đêm.
Lần hành động này khiến cho đánh giá về Ngô Tuấn ở trong lòng Lâm Phàm tăng lên rất nhiều.
Quả nhiên, không thể xem thường bất kỳ một ai.
Tây Môn Thôi cho dù là cao thủ, lại bị một người bang chúng bình thường giết chết, thực sự có chút nực cười.
Ừ.
Đêm nay ánh trăng không tồi.
Hắn nên trở về tiếp tục tu luyện.
***
Sáng sớm, mặt trời chậm rãi dâng lên khỏi mặt biển, ánh bình minh rực rỡ nhuộm đỏ mặt biển, gió biển thổi phất qua, cành hoa thay phiên nhau vuốt lên thân thuyền.
Trong khoang thuyền.
Một đám bang chúng đang tụ tập lại một chỗ.
"Chưởng pháp thật hung tàn, thứ mà Tào Hạc của Sa Hải bang tu luyện chắc là độc chưởng cực kỳ khó luyện, độc tính phân tán trong mạch máu làm cho người ta khó lòng phát hiện. Tối hôm qua chắc do độc chưởng công tâm, thêm Tây Môn huynh đang bị nội thương rất nặng, nên không thể chống đỡ nổi." Lâm Phàm kiểm tra thương thế của Tây Môn Thôi, nói với vẻ tiếc nuối.
Ngô Tuấn hỏi: "Vậy bây giờ nên làm gì?"
"Hầy, Tây Môn huynh vì bảo vệ thuyền buôn mà chết, chúng ta nên ghi nhớ trong lòng, biết cảm ơn. Huynh ấy tốt như vậy, lại không ngờ phải chịu một độc thủ như thế, thôi thì hải táng đi, cũng là kết cục tốt nhất cho Tây Môn huynh." Lâm Phàm rất tán thành việc hải táng. Một mồi lửa đốt lên là xong hết mọi chuyện, còn chuyện sau này chỉ là giải thích với Trương quản giáo, có lẽ có sơ hở, nhưng người đã chết, cho dù có sơ hở thì có thể làm gì.
"Ngô Tuấn, việc này ngươi đi sắp xếp đi, các huynh đệ đều đi tiễn Tây Môn huynh đi."
"Dạ."
Y sư trên thuyền không dám nói chuyện. Hắn ta chỉ là một thầy thuốc bình thường, cho dù cảm thấy có chút không đúng, thì cũng phải chôn dấu cái ý nghĩ không thích hợp này vào trong lòng. Còn chuyện hải táng... hắn ta vẫn cảm giác không ổn lắm. Từ trước tới nay đều là nhập thổ vi an, dù sao cũng đã sắp đến thành Hà Tân, tìm một nơi tốt chôn cất là được rồi, sao lại thiêu người ta tới mức hài cốt không còn, tro cốt để cho cá ăn chứ.
Trên boong.
Tây Môn Thôi nằm trên bè gỗ, Ngô Tuấn sợ mặt biển ẩm ướt không đốt lửa được còn cố ý đổ thêm dầu hỏa.
"Đốt lửa!"
Ngô Tuấn ném cây đuốc lên bè gỗ, ngọn lửa lập tức bùng lên cao, trong nháy mắt đã bao trùm cả bè gỗ, càng trôi càng xa, cuối cùng bè gỗ cũng chìm xuống đáy biển.
Lâm Phàm bình tĩnh nhìn mọi chuyện, sau đó xoay người rời đi, tiếp tục tu luyện.
Hiện tại chuyện đã xảy ra đều là mấy việc nhỏ râu ria mà thôi. Tây Môn Thôi chết cũng tốt, đỡ phiền phức. Tuy rằng hắn không hề kiêng kỵ đối phương, nhưng cảm giác ruồi bọ cứ luôn bay tới bay lui bên tai quả thực vô cùng khó chịu.
Nửa đêm, thuyền hàng chậm rãi tiến vào bến tàu thành Hà Tân, thương nhân cũng đã đợi ở bến tàu từ sớm, nhìn thấy thuyền hàng tới nơi an toàn thì nhẹ nhàng thở ra. Gần đây hải tặc hung hăng ngang ngược, lại đặc biệt để ý tới mấy thuyền hàng do Kình Lôi minh phụ trách.
Ai cũng lo lắng thuyền hàng gặp phải phiền toái, đến lúc đó thì tổn thất vô cùng to lớn.
Các công nhân tập kết ở bến tàu khuân vác hàng hóa.
Lâm Phàm đứng ở đầu thuyền, nhìn cảnh tượng khuân vác, rồi nhìn về phương xa. Thành Hà Tân quả thực rất náo nhiệt, nhất là bến tàu này nếu so với thành Thiên Cửu thì còn phồn vinh hơn nhiều.
Ngô Tuấn đi tới phía sau Lâm Phàm hỏi: "Lâm huynh, các huynh đệ đều chưa từng tới thành Hà Tân, muốn vào trong thành thăm quan, ngươi đi cùng không?"
Hôm qua Ngô Tuấn mới giết Tây Môn Thôi bằng thuốc độc, hôm nay đã lại biểu hiện giống như bình thường, dường như chuyện kia chưa từng xảy ra vậy.
"Các ngươi đi thư giãn chút đi, ta xem dỡ hàng." Lâm Phàm nói.
Ngô Tuấn biết tính cách Lâm Phàm, nên không nhiều lời nữa. Vốn định gọi Lâm Phàm cùng tới kỹ viện tốt nhất thành Hà Tân thử một lần, nhưng xem ra chỉ có bọn họ đi thôi.
Hiện tại bọn họ có ngân lượng, cực kỳ giàu có, tâm trạng ai cũng tốt, đi đến chỗ nào cũng có thể ưỡn thẳng lưng.
Nhìn bóng lưng Ngô Tuấn rời đi, Lâm Phàm thở dài. Mấy tên trầm mê nữ sắc các ngươi, khi nào thì mới có thể hiểu rõ cảm giác sảng khoái tu luyện mang tới hơn xa nữ sắc chứ.
Quá trình dỡ hàng rất thuận lợi, không gặp bất kỳ phiền toái nào cả.
Người phụ trách dỡ hàng ở bến tàu là một người đàn ông trung niên, nhìn cách ăn mặc hẳn là quản sự dưới tay thương nhân, vô cùng thuần thục các hạng mục công việc ở bến tàu, chỉ huy đúng chỗ, còn rất nghiêm khắc, các công nhân đều vùi đầu làm việc, không dám lười biếng.
"Lão huynh, xong việc chưa?" Lâm Phàm chủ động tới chào hỏi.
Quản sự trung niên thấy cách ăn mặc của Lâm Phàm, hình như là người bên phía Kình Lôi minh, nên cũng mỉm cười đáp: "Sắp rồi, đợi hàng hóa chuyển xong là hết việc. Vừa nãy ta mới thấy một nhóm người các ngươi đi vào trong thành rồi, sao ngươi không đi theo?"
"Ta coi dỡ hàng, để ngừa có chuyện xảy ra."
"Vẫn là lão đệ có tâm, nhưng cứ yên tâm đi, ở thành Hà Tân này không có ai có can đảm gây chuyện ở bến tàu đâu." Quản sự trung niên rất tự tin, đồng thời cũng là thể hiện tín nhiệm đối với ông chủ nhà mình.
Lâm Phàm trò chuyện với đối phương, cũng kéo gần quan hệ giữa hai bên. Thấy việc khuân vác hàng hóa sắp chấm dứt, hắn không che giấu nữa.
"Thành Hà Tân có đại gia đình nào họ Liễu hay không?"