Trần Uyên nói tiếp: “Đừng tha cho bọn chúng, nơi đó chính là địa ngục trần gian, ghê rợn tột cùng, thủ đoạn quá tàn nhẫn, đã không còn là chuyện mà con người có thể làm ra.” Lâm Phàm không biết rốt cuộc Trần sư huynh đã thấy được thứ gì. Nhưng… Hắn có thể tưởng tượng, có lẽ thật sự là địa ngục trần gian. Lâm Phàm duỗi tay, bóp chặt cổ môn chủ, nâng lão ta lên. “Đến lúc nên kết thúc rồi.” Giọng nói lạnh lùng hờ hững. Khiến đối phương có loại cảm giác không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.