Mục lục
Võ Học Ta Tu Luyện Có Khả Năng Bạo Kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói thật có lý.

Hơn nữa, hắn cũng không biết những tiểu thư công tử kia quan hệ với nhau ra sao, biết đâu có người thông đồng với nhau, nhưng lại giấu giếm thứ quan hệ này, mặt ngoài thì làm như đối đầu nhau thì sao.

Ngô Tuấn nhìn Lâm Phàm với ánh mắt tràn đầy sự sùng bái.

Trâu bò.

Những điều này bọn hắn chưa từng nghĩ tới.

Sùng bái thì sùng bái, nhưng hắn ta biết Lâm huynh phải tu luyện, cho nên vội vã rời đi.

Lâm Phàm tiếp tục tu luyện, Điệp Sơn Kình không làm hắn tăng cảnh giới, mà là tăng cường sự bạo phát của kình đạo, quá mạnh, bảo sao được gọi là bí pháp Điệp Sơn Kình, những võ kỹ thông thường sao sánh bằng.

Vài hôm sau!

Ở cổng thành xuất hiện vài người lạ mặt cưỡi ngựa, tuấn mã chậm rãi bước đi. Người dân xung quanh đều tò mò nhìn theo đám người ăn mặc kỳ quái, có người vác rìu to, có kẻ đeo kiếm lớn.

Không giống như mấy người bình thường hay xuất hiện ở thành Thiên Cửu.

Đám dân chúng đều tự giác tránh ra thành một con đường, chờ nhóm người trông có vẻ không dễ dây vào rời đi, liền xì xào bàn tán, tò mò bọn hắn từ đâu đến, đến thành Thiên Cửu để làm gì.

***

“Bát tiểu thư, hôm nay trong thành có xuất hiện mấy vị cao thủ không rõ lai lịch.” Trương quản giáo báo cáo tình hình, với hoàn cảnh hiện nay, chim sợ cành cong, một chút động tĩnh cũng làm cả thành chao đảo.

“Ai mời tới?” Bát tiểu thư hỏi.

Trương quản giáo đáp: “Không biết, người ngụ ở quán trọ, đã cho người đi theo dõi, không phát hiện bọn họ qua lại với ai.”

“Đám theo dõi Kình Lôi minh có động tĩnh gì không?”

“Tạm thời chưa có, vẫn luôn trông chừng.”

“Hừ, mượn đao giết người, muốn đợi đến khi Kình Lôi minh tan rã chiếm lấy món hời, nằm mơ giữa ban ngày.”

Nàng biết trong thành có rất nhiều hiệu buôn đang nhìn nhăm nhe đến địa bàn Kình Lôi minh, chỉ do Kình Lôi minh thế lực lớn, những kẻ đó không dám giở trò, chỉ đành thành thật hợp tác với Kình Lôi minh.

Nhưng hiện nay, huynh đệ tỉ muội nàng khơi mào đấu đá lẫn nhau.

Huống chi cái chết của Ngũ tỷ đã làm Kình Lôi minh dậy sóng, đối với Bát tiểu thư, rốt cuộc là kẻ nào ra tay, lại giấu giếm cao thủ như vậy.

Ngũ tỷ có tu vi còn lợi hại hơn cả nàng.

Đoán Khí tầng bảy.

Hơn nữa bên người còn có hộ vệ, thế mà bị giết chết trên đường.

Chỉ có thể là, trong đám huynh đệ tỷ muội kia của nàng, có kẻ lôi kéo được một cao thủ chân chính, chỉ là trước nay chưa để lộ mà thôi.

“Bát tiểu thư, minh chủ vẫn chưa xuất hiện, không biết lão nhân gia có biết đến tình hình hiện tại không?” Trương quản giáo dò hỏi, không biết minh chủ nghĩ thế nào, chứ xảy ra chuyện như vậy còn không ra ngăn chặn, định để đến lúc thực sự tan đàn xẻ nghé rồi mới đứng ra hay sao?

Hay là minh chủ đang bày một bàn cờ lớn.

Theo hắn ta suy đoán, có lẽ minh chủ đang muốn nhìn xem rốt cuộc kẻ nào ở thành Thiên Cửu này đang nhìn chằm chằm vào Kình Lôi minh, tỏ vẻ yếu thế để dụ đối phương ra mặt.

Cách này không tệ.

Nhưng mà hi sinh hơi lớn.

Đúng lúc hắn ta đang chìm vào suy nghi, bát tiểu thư chậm rãi nói: “Trương quản giáo, người ông đề cử đúng là nhân tài, nhân tài tự bảo vệ chính mình.”

“Ý người là?” Trương quản giáo giật thót, trong lòng có dự cảm không lành.

“Chuyện ở nhà kho làm tốt lắm, vẹn cả đôi đường, không ảnh hưởng đến bản thân.” Trong đầu Bát tiểu thư bắt đầu hiện lên hình bóng mơ hồ kia, thời gian đã lâu, đã quên mất người kia rồi.

Trương quản giáo biết Bát tiểu thư đang nhắc đến Lâm Phàm.

Dưới góc nhìn của hắn ta, chuyện ở nhà kho xử lý rất tốt, không động chạm đến ai, đồng thời giao nhiều hàng hóa cho Bát tiểu thư nhất, cũng coi như đã chiêu đãi Bát tiểu thư.

Nhưng hắn ta biết Bát tiểu thư lại ghét nhất điều này.

“Bát tiểu thư, hắn vẫn còn trẻ, gia nhập Kình Lôi minh chưa được bao lâu, cũng không thể đắc tội người khác, đợi đến khi lâu rồi, hắn sẽ hiểu ra.” Trương quản giáo nói đỡ cho Lâm Phàm.

Lâm Phàm được hắn ta nhắc tới trước mặt Bát tiểu thư, không thể để hắn bị Bát tiểu thư ghim được.

Bát tiểu thư chỉ thuận miệng nói mà thôi, hiện tại công việc ngập đầu, nào có thời gian chú ý đến Lâm Phàm thâm tàng bất lộ, trong mắt người khác lại chỉ là một tiểu tinh anh bình thường.

“Tiếp tục sai người theo dõi tình hình trong thành, ta cảm thấy chuyện này không đơn giản là vậy.” Chẳng hiểu tại sao nàng luôn cảm thấy có hai bàn tay đang thúc đẩy từ phía sau, muốn từng chút từng chút đẩy Kình Lôi minh xuống vực sâu.

“Rõ.”

***

【Nhắc nhở: Phát động bạo kích gấp mười hai lần! 】

【Nhắc nhở: Độ thành thạo Điệp Sơn Kình +12! 】

Lâm Phàm không hứng thú với tình hình bên ngoài, đối với hắn mà nói, độ thành thạo được tăng lên mới là chuyện khiến hắn hài lòng nhất.

Kết thúc một lần tu luyện.

Hắn uống ngụm nước cho đỡ khô cổ, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào tu luyện.

“Tiểu tử ngươi tu luyện như vậy không cảm thấy nhàm chán ư?” Không biết lão Quách đã nói câu này đến bao nhiêu lần rồi, cứ một chốc lại hỏi một lần.

Lão bị cầm tù ở đây rất cô đơn hiu quạnh, hết ăn lại ngủ, ngay cả cơ hội tán dóc cũng không có.

Cứ mở mắt ra liền thấy Lâm Phàm đang tu luyện.

“Lão Quách, tu luyện có gì nhàm chán chứ, nếu như được trở về ba mươi năm về trước, ông biết được chẳng bao lâu nữa sẽ gặp phải kiếp nạn, có phải ông cũng sẽ điên cuồng tu luyện như ta?” Lâm Phàm cười hỏi.

“Sao mà biết được.”

“Đúng vậy, ta luôn cho rằng, chẳng bao lâu nữa ta sẽ đối mặt với tai nạn, thế nên chỉ cần bây giờ tu luyện, là có thể sống sót.”

Lão Quách nghe thấy những lời này.

Tư tưởng có chút mông lung.

Chuyện này... Hình như nói cũng có chút đạo lý.

Làm lão không thể nào bác bỏ.

“Ôi.” Hồi lâu sau Quách Chính Đường cảm thán: “Ngươi nói đúng lắm, lúc sống yên ổn thì nên nghĩ đến những ngày khó khăn, lúc trước quả thật nhàn nhã ung dung, chưa từng nghĩ tới chuyện này, nếu biết sớm đã ngày ngày tu luyện giống ngươi, may ra còn có chút hi vọng.”

Lâm Phàm liếc nhìn lão Quách đang thất thần, không nói nữa, tiếp tục tu luyện, bây giờ mới biết thì đã quá muộn, sớm cái nỗi gì nữa, thật là.

Hắn hiện tại nỗ lực tu luyện, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy tiến bộ, thứ cảm xúc này không phải cứ muốn là có thể cảm nhận được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK