Hành trình trở về khá an toàn, không phát sinh loại chuyện xui xẻo gì. Ban đầu Lâm Phàm còn nghĩ nhỡ đâu Sa Hải bang trở nên thông minh đột xuất, đoán được ý hắn, tổ chức chặn người trên đường vòng, đợi bọn hắn trở về sẽ tấn công.
Nhưng mấy ngày qua vẫn bình yên vô sự, không có lấy một tia sóng gió.
【Hệ thống nhắc nhở: Phát động bạo kích gấp sáu lần! 】
【Hệ thống nhắc nhở: Độ thông thạo Tứ Hợp Chưởng +6】
...
Tứ Hợp Chưởng của Lâm Phàm đã đạt tới mức nhuần nhuyễn, dần dần biến thành một loại bản năng của thân thể, dù bản thân có bị mất trí nhớ, không nhớ được từng tu luyện Tứ Hợp Chưởng nhưng vẫn có thể dựa vào bản năng mà thi triển bộ chưởng pháp này.
Kết thúc tu luyện.
Lâm Phàm cầm khăn lau mồ hôi trên người. Quách Chính Đường bị hắn cưỡng chế mang về nhốt trong phòng còn đang nằm đơ trên giường, như thể chẳng có cảm giác gì.
"Quách gia, tuy ta không biết ông đang nghĩ gì trong lòng nhưng ta biết ông còn muốn báo thù, nếu ta đoán không lầm, chắc hẳn ông đang tìm một người thực sự có năng lực để giúp ông trả mối thù kia."
"Chỉ tiếc, người có năng lực thực sự quá ít, mà kẻ thù của ông lại quá mạnh, người bình thường có tu luyện cả đời cũng không đánh bại được."
"Ông có từng nghĩ, nay tuổi ông đã lớn, lại không tu luyện, thân thể ngày càng lụn bại, còn tiếp tục chờ thì chỉ e hi vọng này phải gửi sang kiếp sau."
"Đừng tìm nữa, mở to mắt ra mà nhìn, người ông muốn tìm đang ở ngay trước mặt nè."
"Ta chính là người duy nhất có thể thay ông báo thù."
Lâm Phàm hoàn toàn không cảm thấy lời mình nói có vấn đề gì, nếu cứ tiếp tục tu luyện như thế, hắn vô cùng tự tin về năng lực bản thân, thậm chí có thể khẳng định với người ta rằng, ta chính là kỳ tài mà các người chờ đợi, một kỳ tài tuyệt thế ngàn năm hiếm gặp.
Hắn nhìn vào mắt Quách Chính Đường, muốn tìm kiếm một tia dao động trong đó.
Nhưng thật đáng tiếc
Không có bất kì biến hóa gì.
Lâm Phàm không sốt ruột, cưỡng ép loại người như lão ta hoàn toàn không có tác dụng gì, trái lại chỉ lãng phí sức mình.
Hai bên đều có nhu cầu, chỉ là tạm thời chưa đàm phán thỏa đáng điều kiện mà thôi.
Ngô Tuấn bưng cơm nước đến, đặt trên bàn, sau đó nhìn sang phía lão ăn mày nằm trên giường, đã mấy ngày nay, Lâm huynh luôn ở lại trong khoang thuyền cùng lão già này, không biết đang làm gì nữa.
"Còn mấy ngày nữa thì tới thành Thiên Cửu?" Lâm Phàm hỏi.
"Hai ngày." Ngô Tuấn đáp.
"Ừm, chú ý tình hình trên biển, có tình huống đột xuất gì thì báo ngay cho ta biết."
Nhưng dựa theo tình hình hiện tại thì hẳn không có vấn đề gì.
Đợi Ngô Tuấn rời khỏi khoang thuyền này, Lâm Phàm mới kéo Quách Chính Đường dậy: "Ăn cơm đi, sau đó tiếp tục xem ta tu luyện."
Hắn đang muốn cho Quách Chính Đường thấy sự nỗ lực, bền bỉ, ý chí của mình, ngàn lời hoa mỹ chẳng bằng một hành động thực tế.
Bị Lâm Phàm bắt cóc lên thuyền, Quách Chính Đường rất muốn phản kháng, muốn rời khỏi chỗ này, nhưng đối mặt với Lâm Phàm, lão ta đâu có năng lực thực hiện được.
Mỗi người một bát cơm, ba đĩa thức ăn, một bát canh.
"Ăn đi, no rồi mới có sức mà xem." Lâm Phàm nói.
Vừa dứt lời, bàn tay đen thui của Quách Chính Đường đã vươn tới, nhấc một suất cơm. Lâm Phàm kéo một suất thức ăn, đổ cơm vào, sau đó bưng lên và cơm vào miệng.
Tuy hắn không ngại bàn tay đen sì như bôi mực của Quách Chính Đường, nhưng có thể sạch sẽ thì vẫn hơn mà.
Bữa cơm không ai lên tiếng, chỉ có tiếng bát đũa va vào nhau và tiếng nhai nuốt.
Lâm Phàm ăn rất nhanh, xong xuôi, đặt bát đũa xuống, Quách Chính Đường vẫn còn đang nhồm nhoàm nhai nuốt, bèn lẩm bẩm với lão ta.
"Quách gia à, ông cũng từng là nhân vật nổi danh của thành Hà Tân, bất hạnh của ông, ta cũng thương cảm vô cùng, nhưng thương cảm không giúp người chết sống lại, chỉ có báo thù mới làm cho lòng người dễ chịu hơn chút, ông cứ vật vờ chờ đợi như vậy không phải cách hay đâu, cứ tin ta, ta sẽ không để ông thất vọng."
"Ta không cần ông trả lời ta ngay bây giờ, ông cứ suy nghĩ cẩn thận đi đã."
"Lúc này là ta cần ông, ông cũng cần ta, khi ta không cần ông nữa, sự hợp tác của chúng ta coi như xong."
Lâm Phàm biết, muốn khiến Quách Chính Đường thay đổi suy nghĩ trong thời gian ngắn là không thể được.
Nhưng đối với một người gánh trên lưng huyết hải thâm thù, không có gì đáng sợ hơn sự tuyệt vọng.
Nói xong, Lâm Phàm dạo quanh phòng vài vòng cho tiêu cơm, sau đó bắt tay vào luyện Tứ Hợp Chưởng ngay, không đợi Quách Chính Đường ăn xong.
Tứ Hợp Chưởng đã được tu luyện tới thông thạo, sắp viên mãn, hắn muốn tranh thủ trước khi trở lại thành Thiên Cửu kết thúc bộ chưởng pháp này.
Chưởng phong vù vù, nặng nề lại hùng hậu, khi vỗ tới trước mặt Quách Chính Đường, dù còn cách mấy mét, chưởng phong vẫn hất vung mái tóc dài cáu bẩn của lão ta lên.
【Hệ thống nhắc nhở: Phát động bạo kích gấp năm lần! 】
【Hệ thống nhắc nhở: Độ thông thạo Tứ Hợp Chưởng +5】
...
Tu luyện phải kiên trì không ngừng, liên tục xông về phía trước, không cần bất cứ đường lui nào, chỉ cần lười biếng chút thôi sẽ dễ dàng tạo thành thói quen, sau đó triệt để sa ngã, dần dần chẳng khác gì người thường, còn muốn leo lên đỉnh chẳng khác gì kẻ si nằm mộng.
Trời dần ngả về chiều.
Bên tai Quách Chính Đường liên tục truyền đến những tiếng gió vun vút, từ sáng sớm đến bây giờ không chịu ngừng lại, đây quả là một kiểu hành hạ đối với bất kì người nào.
Ai mà chịu nổi chứ.
Đương nhiên, đối với người khác là hành hạ nhưng đối với Lâm Phàm, đây thực sự là một cảm giác sảng khoái. Sau khi nỗ lực không ngừng, hắn có thể cảm nhận được bản thân cũng đang dần tiến bộ, được như thế, ai có thể dứt ra nghỉ ngơi chứ, nhất định sẽ tiếp tục cố gắng không ngừng nghỉ.
Quách Chính Đường nghiêng người nằm đó, giương mắt lắng nghe.
Tuy lão ta đã bị phế nhưng kiến thức vẫn còn nguyên trong đầu.
Tiểu tử này đúng là đã luyện Tứ Hợp Chưởng đến một cảnh giới cao thâm, lại còn liên tục tu luyện không gián đoạn, quả thực khiến lão ta nghẹn họng trố mắt.
Ai có thể chăm chỉ tới mức này chứ.
Quả đúng là một gã điên.
Hoàn toàn không quan tâm thân thể có mệt mỏi hay chăng, liên tục tu luyện như thế là hành vi tổn hại thân thể.