Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm: “Chắc chắn sẽ cố gắng.”
Một ngày hai trăm viên, bọn cô có thể xây dựng nguyên cả một kho đạn.
Trời dần tối, có thể nghe thấy tiếng reo hò thắng lợi vang lên ở bên ngoài.
Nguyễn Ngưng đi đến ban công phòng khách, kéo rèm ra, nhìn về phía một tòa nhà ở đằng xa, cô thấy có một nhóm người đang hối hả chuyển đồ lên thuyền.
Hôm nay chúng cướp ba tòa nhà, trên năm chiếc thuyền toàn bộ là chiến lợi phẩm, bốn chiếc là thuyền cao su và một chiếc là thuyền tự chế.
Tổng cộng có mười bốn người.
Sau khi chuyển hết đồ đạc lên, họ nhân lúc trời vẫn còn sáng huýt sáo, la hét phấn khích rồi chèo thuyền đi.
Nguyễn Ngưng thả rèm xuống: “Hệ thống, buổi tối canh chừng lối thoát hiểm giúp ta, khi nào Văn Mai xuống lầu thì báo cho ta biết một tiếng.”
Hệ thống: “Được.”
Để giữ sức, Nguyễn Ngưng bắt đầu đi ngủ từ lúc chín giờ, khoảng mười hai giờ hệ thống đánh thức cô dậy, nói Văn Mai đã xuống lầu.
Nguyễn Ngưng mặc thêm ít quần áo, cầm nến đi ra ngoài, thấy Văn Mai đang ngồi ngẩn người trong hành lang.
Nhìn thấy Nguyễn Ngưng, bà ta lập tức đứng dậy: “Bánh quy nén của tôi đâu?”
Nguyễn Ngưng đặt bịch bánh quy nén ở trên cửa sổ, Văn Mai vội vàng chạy tới, ôm bịch bánh quy giấu vào trong túi áo.
Bà ta không ăn ngay, xem ra hôm nay bà ta vẫn chưa đói bụng.
Nguyễn Ngưng hỏi: “Trên lầu thế nào rồi?”
Ánh mắt Văn Mai vô hồn khoảng hai giây: “Hôm nay đã có ba người chết.”
Nguyễn Ngưng ngạc nhiên: “Ba?”
“Tiểu Lâm Tử chết rồi, cậu ta chịu đựng lâu như vậy, cuối cùng cũng được giải thoát.”
“Trước khi ông Tần chết đã khuyên cậu ta tránh xa Ngô Tấn, có lẽ nếu cậu ta nghe lời tránh xa tên đó, cậu ta sẽ không phải chết oan uổng khi còn trẻ như vậy, nhưng ai nói trước được chuyện gì đâu? Không chừng cậu ta còn chết sớm hơn cả ông Tần.”
Văn Mai nói: “Ngô Tấn cũng chết rồi, cậu ta bị chính đám đàn em của mình ném xuống lầu, nhưng lúc vứt cậu ta xuống lại không cẩn thận đập trúng một người trẻ tuổi.”
Nguyễn Ngưng nhíu mày, không nói gì.
Văn Mai không còn tràn đầy sức sống như ngày hôm qua, có lẽ cái chết của Tiểu Lâm Tử đã tạo thành đả kích với bà ta: “Bây giờ không có Ngô Tấn, chắc cô không cần tôi theo dõi tầng trên nữa đúng không?”
Nguyễn Ngưng ngẩng đầu: “Cô có thể tiếp tục theo dõi, mỗi ngày tôi sẽ đưa cho cô một hộp bánh quy nén.”
Trên khuôn mặt tiêu điều của Văn Mai lóe lên vẻ vui mừng: “Thật không?”
Nguyễn Ngưng: “Bà có thể báo cáo về hướng đi tiếp theo của Ủy ban tự cứu, đặc biệt là khi bọn họ manh nha nhòm ngó đến tầng mười tám.”
Nguyên nhân Nguyễn Ngưng giữ lại “tay sai” này là vì sợ sau này sẽ bị cả hai phe tấn công cùng một lúc.
Văn Mai vội vàng gật đầu: “Tôi hiểu rồi, nhưng nếu có tình huống khẩn cấp thì tôi phải liên hệ với cô thế nào?”
“Bà có thể đến căn hộ 1701.” Nguyễn Ngưng nói: “Nhưng phải là tình huống khẩn cấp.”
Văn Mai tỏ vẻ đã hiểu, nhớ đến hôm nay cô và tầng mười bảy cãi nhau om xòm, chẳng lẽ chỉ là đóng kịch cho bọn họ xem?
Nói cách khác, căn bệnh này không hề truyền nhiễm đúng không?
Trong lòng Văn Mai dâng lên một cảm giác sợ hãi, bỗng bà ta không biết rằng mình lên cùng thuyền với Nguyễn Ngưng là đúng hay sai, tương lai sẽ có kết cục thế nào.
Sau khi nói thêm hai câu, hai người lại tách ra.
Nguyễn Ngưng tiếp tục ngủ, nhưng sáng sớm hôm sau bị tiếng hét đánh thức.
Cô buồn bực đứng dậy khỏi giường, đi đến cửa sổ phòng khách nhìn thử, lại là nhóm người hôm qua.
Mẹ nó, còn cần cù cướp bóc hơn cả chế độ 996 nữa.
Chắc do hôm qua đã được nếm trái ngọt nên hôm nay có tận tám chiếc thuyền tới đây, trong đó có bốn thuyền cao su và bốn thuyền tự chế.
Số người cũng tăng thêm hai người, tổng cộng là mười sáu người.
Sau khi thêm ba thuyền và hai người, ước tính số người đã đạt đến giới hạn cao nhất, không thể đưa thêm người nào theo nữa.