Triệu Lộ nói: “Tôi phải đi rồi.”
Người bạn gật đầu: “Có chuyện này, chờ cậu về tối sẽ nói.”
Triệu Lộ ừ một tiếng, sau đó lén lút ra khỏi khoang thuyền như ăn trộm.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ rồi, đi theo sau Triệu Lộ.
Lúc này thời gian phục vụ cơm trưa đã hết, trên đĩa vẫn còn rất nhiều đồ ăn, Triệu Lộ và những người khác cùng nhau thu dọn.
Sau khi bưng đến nhà bếp, một quản gia mặc vest nhìn họ chằm chằm.
Ông ta nói bằng tiếng Anh: “Đổ hết thức ăn thừa vào thúng rác.”
“Mấy người chắc đã rõ quy tắc nơi này đúng không, không được phép ăn vụng.”
“Nếu phát hiện bất kỳ ai dám làm trái, lập tức ném xuống biển.”
Có lẽ Triệu Lộ không hiểu, nhưng anh ta vẫn làm theo, tất cả phục vụ nhanh chóng đổ hết thức ăn vào thùng rác, sau đó công nhân đổ xuống biển.
Quản gia hài lòng gật đầu: “Rất tốt.”
Sau đó, người quản gia phát cho mỗi người một miếng bánh mì, ngoài ra không có gì khác.
Nếu muốn có thức ăn thừa, bọn họ phải làm việc chăm chỉ và lấy lòng người giàu.
Đây chỉ là một phương pháp nhỏ để kiểm soát con người, răn dạy những nô lệ phải cố gắng.
Nếu như cho nô lệ ăn no, vậy ai sẽ làm việc?
Tiếp đó, quản gia lại bắt đầu giáo dục một phen, nhóm bồi bàn này đến từ các châu lục khác nhau, cũng không biết có mấy người có thể nghe hiểu tiếng Anh.
Dù sao thì Triệu Lộ cũng không hiểu, anh ta lề mề ăn miếng bánh mì trong tay, sau đó lén lấy nửa miếng còn lại ra gặm.
Sau khi ăn xong, họ bắt đầu chuẩn bị bữa ăn tối.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, Triệu Lộ không phải là đối tượng ngụy trang thích hợp, nếu xảy ra chuyện gì, anh ta nhất định sẽ mất mạng.
“Nếu không thì làm theo cách đơn giản thô bạo đi.” Nguyễn Ngưng nói thầm.
Hệ thống nói: “Như thế nào là cách đơn giản thô bạo?”
Nguyễn Ngưng: “Làm thẳng luôn.”
Hệ thống: “... Cũng không phải không được?”
Lúc này, bên ngoài khoang thuyền vang lên từng tràng hoan hô.
Nguyễn Ngưng nhướng mày, đi ra ngoài xem náo nhiệt.
Hóa ra, trong đại sảnh đang có một buổi biểu diễn thoát y, không chỉ vậy, còn có một buổi đấu giá sắp diễn ra.
Đấu giá đương nhiên không phải đồ ăn hay đồ cổ, mà là con người.
Phía trên có khoảng tám người bị khóa chặt quỳ trên mặt đất, hai trẻ vị thành niên, một nam một nữ.
Ở trên một chiếc thuyền hai năm, người giàu cũng sẽ nhàn rỗi đến phát điên, huống chi thiết lập con thuyền Noah chính là xa xỉ cực độ, bên trên hầu như không có người tốt.
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu, vật phẩm đầu tiên là phụ nữ da trắng.
Người dẫn chương trình giới thiệu: “Đây là người mới được đội tìm kiếm của chúng tôi mang từ đất liền ra, hơn nữa đã được chăm sóc chu đáo cẩn thận trong nửa năm, hiện tại làn da cô ấy đã khôi phục như lúc ban đầu.”
“Hãy nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.”
Người đàn ông to cao đứng bên cạnh nhấc cằm người phụ nữ lên.
Phía dưới bắt đầu ra giá.
Bởi vì hội đấu giá, lục tục có không ít người tới xem náo nhiệt, còn có cả một đám người ở chiếc du thuyền bên cạnh sang.
Nguyễn Ngưng vẫn không phát hiện ra người giàu nhất thế giới, có lẽ ông ta không hứng thú với cái này.
Một lát sau, lại có bốn người đi vào.
Cả bốn người này đều là người châu Á, hơn nữa Nguyễn Ngưng còn quen một người trong đó, chính là Khương Phó Hải.
Không ngờ ông ta thật sự đến con tàu Noah.
Không đúng, sao ông ta lại đến đây?
Bốn người tìm chỗ ngồi xuống, Nguyễn Ngưng lập tức dịch sang bên cạnh, nghe bọn họ nói.
Một người trong đó nói: “Ông Khương này, sao ông còn chưa tham gia đấu giá đi, không muốn mua một người hầu hạ à?”
Khương Phó Hải nói: “Tôi vừa mới lên thuyền, cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Người nọ cười ha ha: “Ở trên thuyền này, ông có thể thoải mái làm bất kỳ điều gì, không ai dám làm gì chúng ta.”
Một người khác cũng nói: “Đúng vậy, ông Khương, ông nên quẳng gánh lo đi, thời này đã là ngày tận thế, không có pháp luật cũng không có cảnh sát.”
Ánh mắt Khương Phó Hải nặng trĩu.