Phía trên thuyền treo lá cờ hình bộ xương, khí thế sát phạt đón gió mà đến.
Nguyễn Ngưng dùng máy bay không người lái và lựu đạn để triển khai hình thức tập kích tự sát, sau khi tiêu tốn khoảng chừng bốn chiếc, cô thuận lợi giải quyết hai con thuyền nhỏ, những người ở trên thuyền người thì nhảy xuống biển, người thì chết.
Nguyễn Ngưng chỉ huy con tàu đến, treo lên một con tàu trong số đó.
Dựa theo lời nhắc nhở người có ý thù địch mà hệ thống thông báo, Nguyễn Ngưng tìm được ba người còn sống, tiễn bọn họ đi gặp Thượng đế.
Con thuyền cướp biển này thu hoạch rất khá khẩm, ngoại trừ hải sản đầy thuyền ra bọn chúng còn cướp được đồ hộp tận thế, bánh quy nén, ngoài ra còn có một ít súng đạn.
Trên con thuyền hải tặc còn lại, vẫn còn mười mấy người bị nhốt ở trong kho hàng dưới đáy thuyền, Nguyễn Ngưng không lấy đồ ăn trên con tàu này, chỉ lấy vàng bạc và châu báu do đám cướp biển cướp được, số đồ đó giúp cô tăng được không phẩy hai điểm may mắn.
Nguyễn Ngưng cải trang đi vào kho hàng, sau đó mở lồng sắt cho bọn họ, rồi quay đi.
Sau đó, cô dựa vào máy bay không người lái để khống chế bầu trời, nhưng đối phương còn chả có cơ hội nhìn thấy tàu của Nguyễn Ngưng, còn cô thì hạ gục được ba chiếc.
Trong số đó có một con thuyền cướp biển cất trữ rất nhiều châu báu, không biết bọn chúng lấy được từ chỗ nào, nhưng nhiêu đó đã mang lại cho cô một phẩy hai điểm giá trị may mắn, có thể nói là Nguyễn Ngưng giàu to rồi.
Ngoài ra thứ thu hoạch được nhiều nhất chính là hải sản, xem ra thì cướp biển cũng phải vất vả giăng lưới.
Hôm nay, Nguyễn Ngưng vẫn lái máy bay không người lái chao liệng trên bầu trời, sau đó nhìn qua màn ảnh cô phát hiện ra có ba con thuyền lớn đang đi về hướng Bắc.
Vì quan sát từ trên trời, nhưng thật ra thì ba con thuyền kia cách cô rất xa.
Nhìn thế lực của nó có vẻ không phải thứ mà cô có thể chọc, Nguyễn Ngưng không đến gần góp vui, nhưng khi đang chuẩn bị điều khiển máy bay không người lái quay lại, cô phát hiện ra có bảy tám con thuyền bé đang dần tới gần thuyền lớn.
Loại thuyền này thường là thuyền của cướp biển, chúng sẽ áp sát con thuyền mục tiêu, sau đó nghĩ cách đổ bộ lên giết người cướp của.
Chẳng qua là tép riu mà dám cướp mấy loại này thuyền lớn như này, lá gan không nhỏ nha.
Hiện tại Nguyễn Ngưng chỉ dư lại hai thiết bị tàng hình, mà mấy ngày nay cô đều không đi mua đồ mới, bỗng do dự không biết có nên đi sang góp vui hay không.
Hay là cứ thu hồi máy bay không người lái về?
Trong lúc cô còn đang rắm, bên kia đã phát ra tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc.
Tiếng này nối tiếp tiếng kia.
Đây không phải tiếng vang nhỏ bình thường, bởi vì Nguyễn Ngưng ở trên tàu mà vẫn có thể tận tai nghe thấy.
“Ít nhất thì cũng là tiếng pháo!”
Nét mặt Nguyễn Ngưng lóe lên khiếp sợ, cô nhìn qua máy bay không người lái, phát hiện ra một con thuyền cướp biển được trang bị đầy đủ đang nhanh chóng áp sát thuyền lớn.
Trình độ cỡ này, thuyền hải tặc thông thường chắc chắn không làm được.
Thật ra trong tiểu thuyết có rất nhiều “thuyền cướp biển” dựa hơi một quốc gia, dù sao đã đến nước này, có ai quan tâm đến việc là xảy ra chiến tranh hay không đâu cơ chứ? Lại còn có thể khăng khăng không nhận là mình làm.
Tình hình trên biển dần trở nên căng thẳng, càng ngày càng có nhiều “thuyền cướp biển” dựa hơi quốc gia, nhìn đâu cũng toàn là cướp biển.
Nguyễn Ngưng cũng không dám đâm đầu vào họng pháo, cô nhanh chóng thu hồi máy bay không người lái về, hoặc dứt khoát đánh rơi nó xuống biển, để tránh cho đối phương truy lùng đến được đây.
Nhưng không biết xui xẻo thế này, lúc này cô nhìn thấy được lá cờ quen thuộc trên ba con thuyền lớn kia.
“Á?” Nguyễn Ngưng sầu không thôi: “Vậy phải làm sao bây giờ, thuyền của bọn họ có được trang bị vũ khí hiện đại không?”