Âm hai mươi độ.
Âm ba mươi độ.
Âm bốn mươi độ.
Chỉ trong vài giây nó đã giảm xuống con số này.
“Thật là biến thái.” Nguyễn Ngưng líu lưỡi nói không nên lời, cô quay đầu lại nhìn cha mẹ, phát hiện bọn họ đang dựa sát vào sưởi ấm cho nhau.
Nguyễn Thứ Phong sợ run cả người: “Lạnh thế này mà nếu ngủ say chắc chắn sẽ chết cóng.”
Nguyễn Ngưng im lặng hai giây, nhanh chóng mặc áo khoác dày vào: “Cha mẹ, hai người mở bếp sưởi lên đi.”
Chu Tố Lan vừa ừ một tiếng, Nguyễn Ngưng đã lao ra khỏi nhà.
Trong hành lang còn lạnh hơn.
Cho dù đã mặc rất nhiều quần áo nhưng Nguyễn Ngưng vẫn run rẩy, cảm giác như hơi thở của mình sắp bị đóng băng.
Cô chạy vội sang nhà kế bên, bởi vì không dám để tay trực tiếp chạm vào tay cầm kim loại nên cô chỉ có thể thụt tay vào trong tay áo rồi mới gõ cửa.
“Trình Quý Lịch, Trình Quý Khoan.”
“Trình Quý Lịch! Mau dậy đi!”
Là khoảng mười giây, bên trong truyền đến giọng nói của Trình Quý Khoan: “Tôi dậy rồi!”
Nguyễn Ngưng nói lớn: “Anh mau gọi Trình Quý Lịch dậy đi, mặc thêm quần áo, uống nước nóng, tôi xuống lầu.”
Trình Quý Khoan vội vàng trả lời: “Cô nhớ chú ý an toàn.”
Nguyễn Ngưng lấy một đôi găng tay ấm áp ở trong không gian ra, đeo vào, sau đó vội vàng đi mở ổ khóa, nhưng không biết có phải do lạnh quá hay không mà ổ khóa không mở được.
Nguyễn Ngưng sốt ruột, dùng sức đá mạnh vào cửa: “Mọi người, dậy đi!”
“Có người không!”
Vừa hét, cô vừa nắm chặt ổ khóa.
Không biết đã qua bao lâu, dù sao chính Nguyễn Ngưng cũng không biết, cuối cùng cô cũng mở được ổ khóa, vội vàng chạy xuống lầu.
Cũng may ban đêm Vưu Đại Phúc ngủ không quá sâu, trước khi Nguyễn Ngưng xuống tới đã tỉnh lại.
Nhà cửa bừa bộn, hai đứa trẻ sợ hãi đến mức bật khóc.
Tiếng khóc chói tai đến nỗi không chỉ đánh thức toàn bộ tòa nhà mà ngay cả tòa nhà bên cạnh cũng thế.
Nguyễn Ngưng đi lên lầu, Chu Tố Lan đã đun xong nước gừng đường nâu: “Mau uống một bát đi, mẹ đi đưa cho nhà kế bên hai bát.”
Nguyễn Ngưng dạ một tiếng, ngồi trước bếp lò uống nước ấm.
Không biết có phải do ngoài trời quá lạnh hay không mà khi uống ngụm đầu tiên cô không hề cảm thấy nước ấm chút nào giống hệt như đang uống nước lạnh.
Đến khi uống tới ngụm thứ năm, cô mới có cảm giác khoang miệng của mình dần ấm lên.
Nguyễn Ngưng lại nhìn sang nhiệt kế cồn, phát hiện nhiệt độ đã tăng lên trở lại, tới âm ba mươi chín độ.
Nhìn bếp lò ở trong nhà, Nguyễn Ngưng thở phào nhẹ nhõm.
Chu Tố Lan từ nhà bên cạnh quay về, cau mày nói: “Cái con nhóc này, còn chưa dán miếng dán giữ nhiệt mà đã chạy ra ngoài.”
Nguyễn Ngưng đặt bát canh lên bếp, ôm Chu Tố Lan nói: “Tự dưng con quên mất, đáng lẽ phải dán trước mới đúng.”
Chu Tố Lan lắc đầu, hai mẹ con dựa sát vào nhau sưởi ấm bên bếp lửa.
Một lát sau, Nguyễn Ngưng lấy nhiệt kế cồn ra để vào hướng Đông của căn nhà phát hiện nhiệt độ vẫn là âm bốn mươi tám độ.
Chỗ này không thích hợp để ngủ, Nguyễn Ngưng lại suy nghĩ một chút, cất chiếc giường ở trong phòng vào trong không gian, sau đó cất luôn sô pha và bàn trà ở ngoài phòng khách rồi đặt giường trong phòng khách.
Chu Tố Lan khó hiểu hỏi: “Tối nay ngủ ở đây hả?”
Nguyễn Ngưng: “Dạ, sáng mai ngủ dậy con sẽ cất chúng vào phòng, đem sofa ra ngoài, rất tiện.”
Chu Tố Lan nhìn xung quanh, thấy biện pháp này không tệ: “Mẹ đi mở thảm điện.”
Một đêm không nói chuyện.
Sáng hôm sau, Nguyễn Ngưng mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Nguyễn Thứ Phong đang thêm củi vào trong bếp lò.
Cô nhìn về phía bức tường, thấy nhiệt kế cồn đã tăng lên một chút, đạt tới âm ba mươi hai độ.
Xem ra cái bếp lò rất mạnh, nó có thể làm tăng nhiệt độ phòng giống như giường đất.
Thừa dịp tinh thần còn đang hăng hái, Nguyễn Ngưng ra khỏi chăn ấm, nhanh chóng mặc quần áo chống rét, quần chống đông và đi giày giữ ấm vào.
Bộ quần áo này khá ấm áp, không phải loại bị người bán tâng bốc chất lượng của sản phẩm, chẳng trách thường được các đội thám hiểm khoa học ở vùng địa cực sử dụng.