Vốn dĩ cô muốn đặt một chiếc xe khác để chặn lại, nhưng bây giờ xem ra điều đó chắc chắn không thể, nếu không tầng trên cùng sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Nguyễn Ngưng quay người nói: “Mau lên, cửa sắp không chặn được nữa.”
Trần Chiêu ừ một tiếng rồi nghiến răng nghiến lợi bò ra khỏi lan can trên tầng cao nhất.
Trời tối, người có dị năng sẽ có thị lực mạnh hơn, Nguyễn Ngưng không thấy rõ tình hình của Trần Chiêu lắm, cũng không thể hỏi cô gái bên cạnh, nếu không sẽ lộ ra cô không phải người có dị năng.
Nhưng cô gái không hề hoảng hốt hay lo sợ nên chắc tình hình vẫn ổn.
Khoảng ba phút sau, cô gái nói: “Đến lượt tôi rồi, chị cẩn thận nhé”.
Nguyễn Ngưng ừ một tiếng.
Thực ra cô sử dụng dây leo núi thành thạo hơn sinh viên đại học, hơn nữa cô cũng không quá sợ.
Chờ khoảng mấy phút, Nguyễn Ngưng đoán chắc cô gái đã xuống dưới tầng nên gọi người đàn ông cao lớn lại: “Sau khi tôi xuống, anh phải lập tức xuống ngay, biết không?”
Cậu thanh niên cao to gật đầu.
Nguyễn Ngưng buộc dây an toàn vào, sau đó theo dây an toàn leo xuống.
Đi được nửa đường, cô lấy thiết bị nhìn đêm từ trong không gian ra, đeo vào.
Có dụng cụ hỗ trợ, cả thế giới bỗng nhiên trở nên rõ ràng, thậm chí Nguyễn Ngưng còn có thể nhìn thấy hai người đang phối hợp giết tang thi ở dưới lầu, cô thở phào nhẹ nhõm, chẳng bao lâu đã xuống tới cửa sổ lầu bốn.
Lúc này, bản đồ kho báu đột nhiên có chuyển biến kỳ lạ.
Nguyễn Ngưng ngây người, vội vàng kiểm tra bản đồ kho báu giấu trong không gian, phát hiện trên đó có một dấu chấm nhỏ màu đỏ.
Liên kết với việc dấu chấm xanh là tang thi biến dị, chỉ sợ ký hiệu màu đỏ này cũng không rõ tốt xấu.
Không phải thiết lập của màn này là giai đoạn đầu của tận thế sao, sao lại có tang thi màu đỏ chứ?
Nguyễn Ngưng vội vàng cởi dây an toàn ra, sau đó theo ống nước xuống lầu bốn.
Trần Chiêu và cô gái đang canh giữ sợi dây an toàn, sau khi Nguyễn Ngưng hạ xuống đất, cô vội vàng ngẩng đầu lên thì phát hiện cậu thanh niên cao to đã gần tới tầng sáu.
Nguyễn Ngưng nói: “Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây, sau khi anh ta xuống thì lập tức chạy.”
Hai người gật đầu, tiếp tục phối hợp với nhau giết tang thi.
Nguyễn Ngưng lấy một cây rìu ở trong không gian ra.
Không lâu sau, cậu thanh niên cao to cũng xuống tới nơi.
Lúc này, điểm sáng đỏ càng ngày càng gần, Nguyễn Ngưng vội vàng nói: “Chúng ta lập tức rời khỏi đây.”
Nếu thật sự chạm mặt thứ này, có lẽ cô cũng chỉ có thể nhanh chóng chạy trốn, cũng không biết có chạy thoát hay không!
Bởi vì bọn họ có dị năng nên bình thường nếu số lượng tang thi không quá nhiều thì chỉ cần ba người cũng có thể giải quyết hết được, huống chi hiện tại còn có Nguyễn Ngưng hỗ trợ.
Bốn người vội vàng chạy khỏi con hẻm, đêm khuya nên bọn họ không dám chạy loạn, chỉ đành đi vào tòa nhà bên cạnh.
Nhờ tiếng ồn lớn nên tòa nhà này gần như sạch bóng tang thi.
Đột nhiên, Nguyễn Ngưng nói: “Từ từ, tạm thời đừng nhúc nhích.”
Mặc dù ba người không hiểu nhưng đều dừng bước.
Lúc này họ đang ở hành lang tầng ba.
Nguyễn Ngưng hạ giọng: “Chúng ta đợi ở đây đi.”
Bản đồ kho báu cho thấy con tang thi màu đỏ kia đã đến tòa nhà Khách sạn kia, hơn nữa còn đang ở ngay trên mái nhà bọn họ đã từng ở.
Tốc độ của nó rất nhanh.
Nguyễn Ngưng không biết màu đỏ đại biểu cho cấp bậc nào, nhưng với tốc độ của nó thì bốn người họ chỉ có thể coi như đồ ăn khuya của nó.
Bọn họ không dám phát ra tiếng động, im lặng ngồi trong hành lang cả đêm.
Mãi đến chín giờ sáng hôm sau đám tang thi màu đỏ mới rời khỏi đây.
Nguyễn Ngưng thở phào nhẹ nhõm, nói với ba người: “Trước tiên chúng ta phải tìm một chỗ để trốn đã.”
Ba người gật đầu.
Tòa nhà này là tòa nhà văn phòng, có một số cửa văn phòng đang mở, bốn người tìm một chỗ có ghế sofa rồi khóa cửa lại từ bên trong.