Nguyễn Ngưng nói: “Chất lượng của thức ăn cho chó có cao không?”
Ông lão nói: “Tôi thấy bao bì khá đắt tiền, nhưng dù sao chúng tôi cũng không gặp vấn đề gì khi ăn nó.”
Nguyễn Ngưng nói: “Mấy ông còn dư bao nhiêu cân, tôi dùng bánh quy nén để đổi với mấy ông.”
Lúc này mọi người đều sửng sốt, không biết có nên tin cô bé trước mặt hay không.
Nguyễn Ngưng nói: “Tôi đang kinh doanh, trong tay có một ít bánh quy nén, dù sao thời hạn sử dụng của thức ăn cho chó ngắn hơn rất nhiều, mấy người có thể suy nghĩ một chút.”
“Thế này đi, tôi dùng nửa ký bánh quy nén để đổi một ký rưỡi thức ăn cho chó, tổng cộng tôi cần một tấn rưỡi.”
Ông lão trợn mắt: “Thật hay giả thế, cô cần nhiều như vậy?”
Hơn nữa, một ký rưỡi thức ăn cho chó có thể đổi được nửa ký bánh quy nén, điều này nằm ngoài dự đoán của họ.
Nửa ký bánh quy nén là năm cái, ít nhất có thể ăn trong năm ngày, một ký rưỡi thức ăn cho chó chỉ có thể ăn từ ba đến bốn ngày, nhưng nếu phải ăn liên tục bảy tháng thì sẽ rất buồn nôn, huống chi thời hạn sử dụng của bánh quy nén vẫn lâu hơn.
Không phải họ không nghĩ đến việc bán thức ăn cho chó, nhưng hiện nay trên thị trường có bánh quy nén, ngày nào cũng có thể đến trại tị nạn lãnh.
Hầu hết mọi người đều nghĩ đã có thể ăn bánh quy nén thì tại sao bọn họ phải ăn thức ăn cho chó?
Cho nên bọn họ nghe nói thức ăn cho chó là không cần thiết và luôn bị ép giá xuống.
Nguyễn Ngưng bật cười: “Ngay tối nay luôn đi, địa điểm giao dịch sẽ do mấy người chọn.”
Mấy ông lão, tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, cuối cùng ông lão kia dẫn đầu nói: “Được rồi, ngay đêm nay tại chỗ này, khi nào thì chúng ta tiến hành giao dịch?”
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát: “Muộn một chút, mười hai giờ được không?”
Mấy ông lão lại tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, cuối cùng cũng đồng ý.
Sau khi xuống lầu, Nguyễn Ngưng đi thẳng đến tầng bảy, nói một tiếng với Lý Vận Sơn.
Vừa nhìn thấy Nguyễn Ngưng, Lý Vận sơn vui vẻ sai người đi tìm Ngô Đại Vĩ.
Lúc này, Nguyễn Ngưng hỏi: “Tôi nhìn thấy trên lầu có người bán đồ hết hạn sử dụng, những người này từ đâu đến?”
Lý Vận Sơn nhỏ giọng nói: “Là người của mấy ông chủ bên doanh trại Nguyệt Sơn, thấy đưa cho chúng tôi không có lời nên tự tổ chức người của mình đến bán.”
“Thì ra là hàng hóa được thải ra từ doanh trại Nguyệt Sơn.” Nguyễn Ngưng gật đầu: “Anh Lý, vậy tôi đến văn phòng đợi anh Ngô trước.”
Lý Vận Sơn lập tức mỉm cười: “Được, tôi sẽ cho người chuẩn bị một chậu lửa cho cô.”
Đã lâu không làm ăn buôn bán với Ngô Đại Vĩ, lần này Nguyễn Ngưng đợi chưa tới hai mươi phút đã thấy Ngô Đại Vĩ chạy vội vào cửa.
Còn chưa kịp chào hỏi, Ngô Đại Vĩ đã bày ra vẻ mặt như đưa đám phàn nàn: “Em gái, em để tôi chờ lâu quá, ngày nào tôi cũng chờ cô tới, nhưng mấy tháng nay đều không thấy cô đâu.”
Nguyễn Ngưng chớp mắt: “Không có cách nào, đội chúng tôi đang nỗ lực đào băng.”
Ngô Đại Vĩ bất ngờ: “Mấy người đã đào băng rồi?”
“Tôi nghe cấp trên nói,” Ngô Đại Vĩ chỉ tay lên trời: “tổ chức một nửa số người trong trại tị nạn, đồng thời triệu tập rất nhiều người từ bên ngoài đến đào hết tất cả toàn bộ nhà máy đóng tàu trước đây lên!”
“Má ơi, sao phải tốn công tốn sức đi đào nhà máy chứ, máy móc bên trong đã bị ngâm nước và đóng băng một thời gian, bây giờ còn dùng được sao.”
Nguyễn Ngưng thuận miệng nói: “Đúng vậy, cũng không biết phía trên muốn làm gì. Anh Ngô, chúng ta vẫn nên bàn chuyện làm ăn đi.”
Ngô Đại Vĩ lập tức bật cười: “Đúng, bàn chuyện làm ăn, gần đây mấy cô có thứ gì tốt không?”
Nguyễn Ngưng nói: “Thứ tốt thì rất nhiều, chỉ là phải xem anh có bằng lòng ra giá hay không mà thôi.”
Ngô Đại Vĩ vội vàng nói: “Chỉ cần mức giá nằm trong khả năng chi trả của chúng tôi là được.”