Nguyễn Ngưng đang định nói chuyện thì trước mặt lại có bóng đen lóe qua.
Thân ảnh mà lần này cô bắt được trông giống như một con hổ hoặc một con báo, nhưng dựa trên mô tả của trợ lý trí năng, đó cũng có thể là một biến thể của con người.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc rồi cho xe dừng lại, lấy một khẩu súng ở trong không gian ra.
Khi có một con vật không rõ danh tính lao vào cửa kính ô tô, Nguyễn Ngưng dịch chuyển ra xa ba mươi mét, dùng tay trái bắn một phát đạn vào người nó.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong đêm tối.
Là tiếng của đàn ông.
Nguyễn Ngưng cầm súng trong tay: “Tại sao anh lại tấn công tôi?”
“Con vật” to lớn vẫn nằm bất động chảy máu trên xe.
Trợ lý trí năng nói: “Đây là luật rừng, nếu nhìn thấy một con vật yếu hơn mình trong tự nhiên, săn bắn là hành vi bình thường.”
Nguyễn Ngưng mặc kệ nó: “Nếu còn không trả lời thì tôi sẽ bắn phát thứ hai.”
Người đàn ông trên mui xe lập tức cầu xin tha thứ: “Đừng nổ súng, tôi chỉ đói bụng thôi.”
Bây giờ Nguyễn Ngưng đã hiểu tại sao trợ lý trí năng lại nói anh ta không phải con người.
Vẻ ngoài vốn đã không giống rồi, lại còn ăn thịt người, quả thực dường như chẳng có chỗ nào liên quan đến con người.
Nguyễn Ngưng đến gần, nhắm họng súng ngay vào đầu anh ta: “Anh chỉ có một mình?”
Người kia kích động nói: “Không, cô không nên làm như vậy, nếu không bạn của tôi sẽ đuổi giết cô.”
Nguyễn Ngưng nhíu mày: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở.”
“Bằng” một tiếng.
Nguyễn Ngưng tháo thiết bị nhìn đêm, lấy đèn pin trong không gian ra, chĩa vào con hổ lông trắng trên mui xe.
Anh ta trông có hơi khác so với hổ, chắc còn cải tạo thêm các gen khác.
Nguyễn Ngưng lắc đầu, cất chiếc xe dính máu vào trong không gian, sau đó lại thay đổi một phương tiện vận chuyển khác.
Trợ lý trí năng cũng không có thiết bị giám sát, nó không thấy được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì nhưng nó có thể kiểm tra ra Nguyễn Ngưng đang di chuyển.
“Ngài đã xử lý xong quái vật rồi à?”
Nguyễn Ngưng: “Tên này cũng không quá mạnh.”
“Không phải nó không mạnh mà là ngài quá mạnh.”
Nguyễn Ngưng bật cười: “Cũng có thể là vậy.”
Có kỹ năng dịch chuyển tức thời trong tay, đối phó với mấy thứ bằng xương bằng thịt này rất dễ.
Trợ lý trí năng tiếp tục nói: “Ngài có rất nhiều bí mật, hy vọng sau khi ngài lấy ta ra, sẽ không hủy diệt ta.”
Nguyễn Ngưng: “Ta sẽ không lấy ngươi ra.”
Trợ thủ trí năng lập tức vui mừng: “Thật không?”
“Thật.”
Cô không muốn nhờ người lạ thực hiện phẫu thuật hộp sọ, so với phương pháp này thà cô tìm cách qua màn thế giới này còn hợp lý hơn.
Lái xe thêm một giờ nữa, Nguyễn Ngưng cảm thấy mệt mỏi.
Lạ nhất chính là cho tới giờ trời vẫn chưa sáng.
Nguyễn Ngưng nhịn không được hỏi: “Thế giới này có mặt trời không?”
Trợ lý trí năng dừng một chút mới trả lời: “Có phải ngài đang nói đến ngôi sao có thể phát sáng lại còn tỏa ra nhiệt được ghi lại trong sách cổ không?”
Được rồi, thế giới này không có bình minh.
Dù sao nơi này là cánh đồng bát ngát bất tận, không có núi nên không có nơi nào để trốn, Nguyễn Ngưng đậu xe tại chỗ rồi lấy chiếc RV ra khỏi không gian.
Cô không chịu nổi nữa, phải đi ngủ thôi.
Trước khi ngủ, Nguyễn Ngưng dặn trợ lý trí năng: “Chắc ngươi có thể giám sát xung quanh phải không? Bây giờ chúng ta là người chung thuyền, ta chết thì chắc chắn ngươi cũng không sống được, trong lúc ta ngủ ngươi giúp ta giám sát xung quanh đi.”
Trợ lý trí năng vô cùng sảng khoái: “Không thành vấn đề, có chỗ để cho ngài sử dụng là vinh hạnh của ta.”
Nguyễn Ngưng buồn cười, cô tắm rửa rồi lên giường đi ngủ.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, tóm lại thế giới này tối đen như mực, Nguyễn Ngưng thức dậy ăn cơm.
Trợ lý trí năng sợ hãi than: “Chức năng cơ thể của ngài hồi phục rất nhanh, hơn nữa thông qua kiểm tra cho thấy ngài đã hấp thụ đủ chất dinh dưỡng và đường, ngài đã ăn gì?”