Trình Quý Khoan im lặng vài giây: “Đi thôi.”
Giữa cổng và các tòa nhà bên trong trang trại có một cánh đồng cỏ rộng lớn, được nối liền bằng một con đường xi măng, may mắn là có con đường nhỏ để đi, nếu không đi trên đống bùn lầy lội kia có khi cô đã trượt ngã mười lần cũng nên.
Bởi vì lo lắng đối phương có vũ khí tầm xa nên lúc bước đi hai người đều rất cẩn thận.
Khi đến căn hộ thứ nhất, Trình Quý Khoan dẫn đầu đá cửa đi vào, phát hiện bên trong chỉ còn lại dấu vết đã có người từng sống nhưng lại không có một ai.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, vừa định đi vào, một người đàn ông đột nhiên nhảy ra từ trong góc, tay cầm dao rựa chém thẳng vào Trình Quý Khoan.
Anh lập tức giơ súng lên, chĩa thẳng vào ngực của đối phương.
Đang chuẩn bị bóp cò thì đằng sau bỗng vang lên một tiếng “bùm”, chỉ thấy người đàn ông trước mặt ngã xuống.
Trình Quý Khoan kiểm tra thi thể, rồi phát hiện anh ta bị trúng đạn ở huyệt thái dương, anh giật mình ngẩng đầu lên.
Nguyễn Ngưng bị súng giật tới đau tay, cô vừa lắc tay vừa cười ha ha: “May mắn, chỉ là may mắn thôi.”
Trong căn hộ này không còn người nào khác, Nguyễn Ngưng và Trình Quý Khoan tiếp tục lục soát.
Trong giai đoạn này, vũ khí nóng thật sự rất có ích, đến mức cả ba người còn lại không hề có ý định phản kháng, đều kêu cha gọi mẹ, thề rằng bản thân là người tốt.
Trong ký túc xá và văn phòng của nhân viên đều đã được khám xét, chỉ còn lại khu trại gia súc là chưa đụng đến.
Theo những gì Triệu Thành Vũ nói thì hiện tại chỉ còn lại đúng một người cuối cùng.
Hai người chậm chạp đi tới khu chăn nuôi gia súc, Trình Quý Khoan đi trước mở cửa ra, thấy đàn trâu đàn bò bên trong đứng hết về một bên, bởi vì sợ hãi nên miệng con nào con nấy cũng kêu rên liên tục.
Nguyễn Ngưng bị mùi này làm cho khó chịu: “Người bên trong đi ra đi, mấy con trâu con bò này không thể che chở cho anh đâu.”
Trình Quý Khoan cầm súng đề phòng.
Chắc là biết không thể trốn được nữa nên một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đột nhiên la lên: “Để tôi tự ra, đừng giết tôi.”
Nguyễn Ngưng giơ súng lên: “Đi ra nhanh lên.”
Một người đàn ông thò đầu ra từ phía sau một con bò, khuôn mặt chữ điền in hằn nếp nhăn của thời gian, thấy không có ai bắn mình, anh ta giơ hai tay lên trên đầu và từ từ đứng dậy.
“Mấy người đừng bắn, tôi là nhân viên giết mổ ở đây, tôi chưa làm gì cả.”
Đúng là Triệu Thành Vũ có từng nhắc đến người này.
Nguyễn Ngưng dùng súng ra hiệu cho anh ta đi ra ngoài, sau đó ba người cùng đi vào một văn phòng, đến lúc này Nguyễn Ngưng mới cảm thấy dễ thở hơn một chút.
Trình Quý Khoan dùng dây thừng trói người kia lại, để anh ta ngồi xổm xuống đất.
Bởi vì hồi nãy chỉ tập trung tìm kiếm người nên hai người bọn họ cũng chưa quan sát cẩn thận khu chuồng trại này, Nguyễn Ngưng thản nhiên đánh giá xung quanh một lúc, làm người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất cảm thấy lo lắng không yên.
Một lát sau cô mới hỏi: “Anh thật sự là nhân viên giết mổ?”
Người nọ nói to: “Tôi thật sự là người giết heo mổ bò, ngày đó sau khi Siêu bão Mặt Trời diễn ra, tuy tôi không biết Siêu bão Mặt Trời là gì nhưng mọi người đều nói như thế.”
“Lúc đó người ta điên cuồng tranh giành đồ ăn với nhau, có rất nhiều người đến trang trại này để mua gia súc với giá cao nên chủ trang trại gọi tôi đến giết mổ chúng”.
Nguyễn Ngưng hỏi: “Anh không đi lấy đồ ăn à?”
Người nọ nói: “Tôi là cô nhi, không vợ không con, ông chủ đồng ý bao ăn bao ở nên tôi mới quay lại đây.”
“Hôm đó tôi rất bận, cả đêm không ngủ, hôm sau cũng chỉ ngủ được một lát, nếu sau đó trời không mưa lớn có lẽ ông chủ đã bán hết bò dê rồi!”
Nguyễn Ngưng tò mò hỏi: “Trước đây mấy người nuôi bao nhiêu con?”