Trình Quý Khoan lập tức nói: “Không được, lần này ra ngoài được là nhờ vào thuyền của cô, hơn nữa là cô đưa tôi đến khu biệt thự, cho nên tôi và Quý Lịch chỉ lấy một phần.”
Nguyễn Ngưng nhìn Trình Quý Khoan: “Nhưng lúc ở dưới lầu là anh lấy ra súng, hơn nữa cũng là bên anh ở lại coi nhà, nếu không lúc tôi ra ngoài nhà của tôi bị người khác chiếm thì sao?”
Trình Quý Khoan lắc đầu: “Không được, chúng tớ không thể lấy nhiều như vậy được.”
Ánh mắt Nguyễn Ngưng nhìn về phía Trình Quý Lịch, thấy cô ấy cũng đồng ý với ý kiến của anh trai cô ấy.
Cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Thế này đi, vẫn chia làm ba phần, nhưng tôi chỉ lấy một phần rưỡi, còn lại để cho hai người.”
Trình Quý Khoan suy nghĩ nói: “Cô chọn trước đi.”
Ba người đem vật tư chia làm ba phần, chắc chắn sẽ không thể chia đều hết được, có những thứ không thể tách ra.
Những món đồ không thể tách ra sẽ để cho Nguyễn Ngưng chọn trước.
Ví dụ ba chiếc thuyền cao su Nguyễn Ngưng lấy được trong trung tâm triển lãm, theo nguyên tắc thì sẽ có một chiếc thuyền không rõ quyền sở hữu, trong tình huống này sẽ ưu tiên cho Nguyễn Ngưng chọn trước.
Vấn đề là những thứ này ở trong không gian của Nguyễn Ngưng có rất nhiều, lúc ấy cô nghĩ mình còn phải thu thập vật tư, không nhét vào được nên lấy ra những thứ mình không cần, hiện tại cô có lấy cũng không dùng được.
Còn lại những thứ khác, cũng không có tác dụng gì lớn với Nguyễn Ngưng.
Thấy cô không lên tiếng, Trình Quý Khoan nói: “Cô có thể lấy bất cứ thứ gì cô muốn, không cần lo lắng cho chúng tôi.”
Nguyễn Ngưng ngước mắt nhìn anh: “Thật ra tôi rất muốn một thứ.”
Trình Quý Lịch vội vàng hỏi: “Thứ gì? Cậu cứ chọn đi, nếu cậu muốn có nhiều băng vệ sinh hơn tớ cũng có thể đưa cho cậu.”
Trình Quý Khoan không nói gì.
Nguyễn Ngưng cười với Quý Lịch một cái, rồi lại nhìn Trình Quý Khoan, nói: “Anh Trình biết tớ muốn cái gì.”
Trình Quý Khoan nhíu mày: “Cô không biết dùng.”
Nguyễn Ngưng: “Quý Lịch có thể dạy tôi, hơn nữa cách thức phòng thân này còn có giá trị hơn nhiều, rồi sẽ đến lúc cần dùng đến nó.”
Trình Quý Lịch cảm thấy mình như một con ngốc: “Rốt cuộc hai người đang nói đến cái gì vậy, có thể nói thẳng ra luôn được không?”
Nguyễn Ngưng mỉm cười một lúc: “Tớ muốn súng.”
“Má ơi!” Trình Quý Lịch trợn mắt: “Ngưng Ngưng, cậu đúng là to gan quá mà, hôm đó lúc thấy anh ấy mang súng về nhà tớ đã bị dọa sợ đến nhảy dựng, vậy mà cậu còn muốn nó?”
Nguyễn Ngưng: “Hôm nay cậu cũng thấy rồi đó, tớ có thể không cần sao?”
Trình Quý Lịch nhớ tới Ngô Tấn, lặng lẽ liếc nhìn anh trai nhà mình.
Trình Quý Khoan thở dài trong lòng: “Cô giúp anh em tôi nhiều như vậy, tôi thực sự không có cách nào để từ chối cô.”
“Nhưng thứ này rất nguy hiểm, trách nhiệm trên vai cũng rất lớn, cô có chắc chắn không?”"
Nguyễn Ngưng nói: “Anh Trình, anh cũng biết ông chủ của tôi đã bỏ chạy, nếu thiên tai dễ dàng chấm dứt như thế thì ông ấy sẽ bỏ lại mọi thứ trong biệt thự mà chạy trốn sao?”
“Chắc anh cũng tìm được rất nhiều tiền mặt, nhưng tôi nghĩ anh sẽ không lấy chúng.”
“Nếu ngay cả tiền còn không dùng được thì còn chế độ gì có thể tồn tại?”
Trình Quý Khoan mím môi, cuối cùng nói: “Tôi có thể đưa nó cho cô, nhưng không có nhiều đạn lắm, hơn nữa cô không dùng được súng trường hơi nên tôi sẽ đưa súng lục cho cô.”
Hai mắt Nguyễn Ngưng như phát sáng: “Súng lục cũng rất tốt, tôi có thể giấu nó đi, lúc nào cần lấy ra cũng tiện.”
Trình Quý Khoan thở dài, xoay người đi vào trong phòng.
Đợi anh đi rồi, Trình Quý Lịch khẩn trương hỏi: “Ngưng Ngưng, cậu thật sự phải dùng súng sao, tớ vẫn cảm thấy rất nguy hiểm.”
Nguyễn Ngưng nhìn cô ấy: “Bây giờ so với người có nguy hiểm hơn không?”
Trình Quý Lịch im lặng.
Một lát sau, Trình Quý Khoan cầm một khẩu súng và hai hộp đạn đi ra.
Anh nói: “Chúng tôi cũng không có nhiều đạn, đặc biệt là đạn của súng lục càng ít hơn.”