Châu Tố Lan mỉm cười: “Cũng đúng.”
Cả nhà bọn họ cùng xuất phát.
Lần này không cần khiêm tốn, bọn họ cho thuyền xuôi theo dòng nước, đi ra biển.
Châu Tố Lan thả hết tôm cá được nuôi trong không gian xuống biển.
Vào ngày cuối cùng, cả gia đình tận hưởng việc tắm nắng trên biển, ăn một bữa thịnh soạn.
0 giờ đêm, hệ thống 00125 tới.
“Chúc mừng ký chủ đã thuận lợi hoàn thành chuyến hành trình xuyên không này, cánh cửa thời không đã mở ra cho ngài.”
“Ngài có xác nhận muốn quay về thế giới ban đầu không?”
Nguyễn Ngưng: “Xác nhận.”
Trong không gian đột nhiên xuất hiện một cánh cửa ánh sáng.
Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan kinh ngạc: “Ngưng Ngưng, chỉ cần đi qua cánh cửa này là chúng ta có thể trở về sao?”
Nguyễn Ngưng gật đầu: “Đúng vậy.”
Lúc này hệ thống nói: “Sau khi ký chủ trở về, tất cả đạo cụ sẽ được thu hồi, ta không thể đi đến thế giới của ký chủ, cho nên ta phải ở đây nói lời từ biệt với ngài.”
“Cuối cùng, ta có thể gọi tên ngài một lần được không?”
Nguyễn Ngưng mỉm cười: “Đương nhiên là được.”
Giọng nói của hệ thống cũng mang theo nụ cười: “Ngưng Ngưng, tạm biệt.”
“00125, tạm biệt.”
Cánh cửa ánh sáng biến mất.
Nguyễn Ngưng vừa quay về hiện thực, điện thoại di động trên bàn đầu đã giường vang lên.
Cô mở mắt ra, đập ngay vào mắt cô là những tấm màn cửa màu xám và tia ánh nắng yếu ớt xuyên qua cửa sổ.
“Thật sự đã quay lại!”
Hai mắt Nguyễn Ngưng là sáng lên, cô vội vàng cầm điện thoại lên, thấy những tin nhắn chưa đọc.
Trong đó nói, số tiền gửi hiện tại trong thẻ ngân hàng của cô là 1720000000, Nguyễn Ngưng đếm đi đếm lại mấy con số 0 ở phía sau, xác nhận đúng là 1 tỷ 720 triệu tệ.
Không ngờ hệ thống chủ lại trực tiếp đổi vàng thành tiền mặt, để cô khỏi phải ra ngoài bán vàng.
Dịch vụ này rất chu đáo.
Nguyễn Ngưng đứng dậy khỏi giường, mở rèm, bấm số điện thoại của Châu Tố Lan.
Điện thoại rất nhanh đã có người trả lời, giọng nói đó có vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ: “Ngưng Ngưng, chúng ta thật sự đã về rồi à?”
Nguyễn Ngưng đón ánh nắng: “Đúng vậy.”
“Tốt quá rồi!” Châu Tố Lan hưng phấn nói: “Mẹ với cha con sẽ tới gặp con ngay.”
Nguyễn Ngưng: “Để con về nhà đi, con muốn về thăm nhà.”
Châu Tố Lan: “Cũng tốt, mẹ với cha con ở nhà nấu món con thích chờ con về.”
Nguyễn Ngưng dạ một tiếng, vui vẻ cúp điện thoại.
Sau khi rửa mặt, cô đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra, thấy bên trong có rất nhiều đồ.
Những thứ này đều được cô mua trước khi xuyên không, theo thế giới này thì chúng được mua vào tối hôm qua.
Nhiều đồ ăn như vậy, chắc chắn ăn không hết nên Nguyễn Ngưng lấy một ít hoa quả ra định hôm nay mang về nhà.
Tuy bây giờ cô đã là một phú bà nhưng cũng không thể quên tinh thần cần cù tiết kiệm.
Sau khi đóng gói trái cây, Nguyễn Ngưng gửi tin nhắn cho bộ phận nhân sự, nói muốn xin nghỉ phép hôm nay, ngày mai cô sẽ đến công ty từ chức.
Chắc chắn là không thể đi làm nữa, cô đã quyết định ngày mai bắt đầu lên kế hoạch cho một chuyến du lịch vòng quanh thế giới, sau chuyến đi cô sẽ cân nhắc xem nên đi làm hay về nhà và kế thừa siêu thị nhỏ của Châu Tố Lan.
1,7 tỷ tệ, cô ăn lợi tức còn không ngon sao?
Hơn nữa, cô không chỉ có 1,7 tỷ tệ.
Thu dọn đồ đạc xong, Nguyễn Ngưng ôm trái cây xuống lầu.
Lúc đó đã gần bảy giờ sáng.
Dưới lầu vô cùng náo nhiệt, học sinh tiểu học mang cặp xách chạy nhảy xung quanh, còn những người trẻ tuổi thì hối hả đi làm, sau khi Nguyễn Ngưng đi ra khỏi khu dân cư, bên ngoài xe cộ qua lại tấp nập, có người vừa đi mua đồ ăn về, mang bữa sáng cho gia đình.
Đã ba năm rồi mới nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, Nguyễn Ngưng cảm thấy thoải mái, vui vẻ.
Ngay cả ánh nắng và gió cũng trông rất đáng yêu.
Sau khi bắt taxi, Nguyễn Ngưng trở lại khu dân cư nơi bố mẹ cô sống.
Nơi này gần thành phố hơn, siêu thị nhỏ của Châu Tố Lan ở ngay đầu ngõ khu dân cư, cô đi kiểm tra thì phát hiện không mở cửa, chắc là Châu Tố Lan đã đi mua rau.