Ngô Đại Vĩ trầm ngâm: “Lần trước chính cô đã cứu cả gia đình chúng tôi một mạng, lần này tôi vẫn sẽ tin cô, bảy trăm rưỡi ký bánh quy nén là tôi đang mua tin tức của cô.”
Nguyễn Ngưng mỉm cười: “Được thôi, bảy trăm rưỡi thì bảy trăm rưỡi vậy.”
Dù sao chỉ là quần áo thuận tay lấy được, đổi được một khẩu súng hai con chó, và bảy trăm rưỡi ký bánh quy nén, quá lời rồi.
Sau đó, Ngô Đại Vĩ lại đi thu dọn đồ đạc, mang theo người đến chuyển tất cả quần áo đi.
Sau khi Nguyễn Ngưng đợi hệ thống xác nhận xung quanh không có người, cô nhanh chóng bỏ súng và bánh quy nén vào trong không gian.
Khẩu súng lục này khá giống với khẩu súng mà cô có, chắc dùng đạn giống nhau, nhưng tốt nhất ngày mai cô vẫn nên đi hỏi Trình Quý Lịch.
Cô và Nguyễn Thứ Phong bọc con chó vào trong lớp áo chống gió, hai người xuất phát đi về nhà.
Bởi vì có giày trượt tuyết, nên tốc độ của bọn họ cực kỳ nhanh.
Sau khi vào nhà, Nguyễn Ngưng mau chóng lấy chó con ra: “Mẹ, nhanh cho nó vào trong không gian của mẹ đi, đừng để nó chết cóng.”
Chu Tố Lan kinh ngạc: “Hôm nay đổi được chó con à?”
Trên tay của Nguyễn Ngưng chỉ là một con chó màu vàng, bộ dạng thoi thóp chỉ còn chút hơi tàn, cả người rét run lẩy bẩy.
Chu Tố Lan lập tức cho con chó nhỏ vào trong không gian, đồng thời nhận lấy con còn lại ở trong tay Nguyễn Thứ Phong.
Cả hai con chó đều là màu vàng, tỷ lệ chân rất đẹp, chắc hẳn chúng là loại chó vàng eo nhỏ chân dài.
Sau khi vào trong không gian ấm áp thích hợp, còn có các bạn nhỏ gà, vịt, hai con chó nhỏ tỏ vẻ sợ hãi, nhưng lại tò mò với tất cả mọi thứ, đôi chân nhỏ bé dường như muốn khám phá, nhưng lại không dám di chuyển.
Nguyễn Ngưng không thấy những điều đó, cô nghĩ một chút hỏi: “Chó con sẽ không cắn gà con chứ, mẹ có thể làm một không gian tách rời được không, để bọn chúng không tàn sát lẫn nhau.”
Chu Tố Lan lắc đầu: “Không sao, bọn chúng không thể đánh nhau được, mẹ cũng không biết tại sao nữa.”
Nguyễn Ngưng đoán điều này chính là lợi ích của việc chăn nuôi tự động: “Vậy cho bọn chúng một ít thức ăn, đừng cho ăn quá nhiều, sợ dạ dày của chúng nó không tiêu hóa được.”
Chu Tố Lan gật đầu, tìm cơm nguội rau thừa hâm nóng lại, cho vào trong không gian.
Hai con chó từ trước đến nay chưa được ăn đồ gì thơm như vậy, hơn nữa bọn chúng thực sự quá đói rồi, chần chừ một lúc thấy xung quanh không có ai thì mau chóng lao đến bên cạnh bát cơm ăn say sưa.
Nét mặt của Chu Tố Lan hiện lên nụ cười.
Nguyễn Ngưng không thấy được bên trong không gian, thấy biểu cảm của Chu Tố Lan thì biết chắc là không có vấn đề gì, cô cởi khẩu trang và khăn quàng cổ quấn trên mặt xuống, sau đó lại cởi hai đôi găng tay ướt nhẹp và cả cái mũ trên đầu xuống.
Ngọn lửa trong phòng cháy bập bùng, Nguyễn Ngưng ngồi xuống bên cạnh bếp lò, dần cảm thấy nhiệt độ cơ thể từ từ tăng cao, đạt đến trạng thái tương đối dễ chịu.
Lúc này, cô nói với Nguyễn Thứ Phong: “Cha, ngày mai con sẽ đi ra ngoài với hai anh em nhà Trình Quý Lịch, chắc không có vấn đề gì chứ?”
Nguyễn Thứ Phong cau mày: “Con muốn ra ngoài một mình?”
Nguyễn Ngưng “dạ vâng” một tiếng: “Con có một chuyện rất quan trọng phải làm.”
Nguyễn Ngưng ngừng lại một chút, rồi nói thêm: “Ngày mai con cũng sẽ mang theo khẩu súng kia, chỉ cần xác nhận có thể dùng được đạn của con, con sẽ bắt đầu dạy hai người cách sử dụng chúng, chỉ là bắn súng không tiện cho lắm, phải tìm cơ hội đi đến nơi hoang dã.”
Trong mắt Chu Tố Lan tràn đầy vẻ vui mừng: “Con còn đổi được súng nữa sao?”