Ánh mắt Sở Đình Phong trở nên tàn độc.
Trình Nghĩa Lãng giễu cợt, cầm ly nước trái cây uống một ngụm, có vẻ như anh ta rất thích thú nhìn Sở Đình Phong tuyệt vọng.
Sau khi ăn uống xong, anh ta cất số đồ còn lại: “Tôi không muốn nói nhảm với cậu nữa, lấy ra một ít thịt tươi ra đây, vợ tôi đang mang thai, cần phải bồi bổ cho cô ta.”
Đúng lúc này, mắt Sở Định Phong lóe lên tia kinh ngạc, thấy hắn không nghe lời, Trình Nghĩa Lãng giơ chân đá mạnh hắn một cái: “Nhanh lên đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Ngay sau đó, Trình Nghĩa Lãng xách đầy đủ đồ rời đi.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Sở Định Phong một lúc, sau đó dùng thiết bị định vị quay về trong xe RV.
Bây giờ tất cả đều ở đây, cô nhất định phải xem cảnh giữa Trịnh Nghĩa Lãng và Trịnh Khôn.
Ngày hôm sau, Nguyễn Ngưng giải thích với cha mẹ xong, cô lấy máy cải trang để thay đổi diện mạo, đi đến trại mới của căn cứ Tân Hy Vọng.
Bởi vì mưa axit nên đã lâu căn cứ không có thành viên mới, người phụ trách tuyển người cảm thấy kỳ lạ khi nghe nói ngoài cửa có người muốn gia nhập.
Ông ta cố tình trì hoãn một lúc lâu, rồi mới chậm chạp đi ra ngoài cửa trại, nói với Nguyễn Ngưng: “Cậu có biết quy tắc nơi này không?”
Lần này Nguyễn Ngưng cải trang thành một người đàn ông bình thường khoảng ba mươi tuổi, cô thận trọng hỏi: “Là bảy ký rưỡi bánh quy nén đúng không?”
Ông ta nhìn vào balo của Nguyễn Ngưng, làm sao có thể đựng được nhiều bánh quy như vậy: “Đúng vậy, cậu có cái gì?”
Với tình hình bây giờ, rất khó để tìm được thức ăn bên ngoài, trong tay ai mà có nhiều bánh quy nén như vậy chính là đại gia.
Nguyễn Ngưng lấy năm củ khoai tây từ trong balo ra: “Tôi chỉ có cái này được không?”
Đôi mắt ông ta và những người gần đó đều sáng rỡ lên, không ngừng nuốt nước miếng.
Bất cứ ai đã ăn thức ăn khô quá lâu khi thấy khoai tây đều có phản ứng như vậy.
“Được!” Ông ta thẳng thắn đồng ý, sau đó lại hỏi: “Sao cậu lại có khoai tây, cậu đến từ Tân Hy Vọng à?”
Nguyễn Ngưng gật đầu.
Ông ta tò mò hỏi: “Sao cậu lại tới đây, không phải bây giờ mọi người đều chạy trốn đến đó sao?”
Nguyễn Ngưng nặng nề thở dài: “Đúng vậy, nên tôi mới không thể sống được nữa.”
Ông ta hỏi tiếp: “Sao cậu nói vậy?”
“Ông có biết bây giờ ở Tân Hy Vọng có bao nhiêu người không?”
“Bao nhiêu?”
“Hai trăm bốn mươi nghìn.” Giọng điệu của Nguyễn Ngưng nhấn mạnh: “Có hai trăm bốn mươi nghìn người, cho dù mỗi quý thu hoạch được hai mươi lăm tấn khoai tây đi chăng nữa, cũng không đủ cho những người này ăn trong ba ngày, thời gian còn lại sẽ ăn cái gì? Chưa kể đến việc cũng không có nhiều khoai tây chịu hạn như vậy.”
“Hai tháng qua cứ liên tục đổ mưa a xit, nếu tôi cứ tiếp tục ở lại đó chắc chắn sẽ chết đói mất, nên mới đi trước.”
Ông ta không nói nên lời, nhìn Nguyễn Ngưng từ trên xuống nói: “Cậu cũng có mắt nhìn lắm, biết căn cứ Minh Nhật của chúng tôi sau này sẽ trở nên lớn mạnh.”
“Nhưng không phải chỉ có mình cậu thông minh, sáng nay cũng có người của căn cứ Tân Hi Vọng đến đây, tầm năm, sáu mươi người đến cùng một lượt.”
Nguyễn Ngưng sửng sốt: “Đông quá vậy, có tổ chức sao?”
Ông ta phất tay: “Có tổ chức hay không cũng không liên quan tới cậu. Tiểu Tam Tử hãy đưa người này vào rồi sắp xếp chỗ cho cậu ta đi.”
Nguyễn Ngưng nghiêng đầu nhìn thấy Tiểu Tam Tử đứng ở khu B gật đầu: “Được, tôi sẽ dẫn anh ta đi sắp xếp chỗ ở.”
Vì thế Nguyễn Ngưng đi theo Tiểu Tam Tử vào trong trại, đường đi quanh co vòng vèo, dơ bẩn lộn xộn.
Đi được một lúc, Tiểu Tam Tử dừng lại ở một khoảng đất trống nhỏ và nói: “Từ nay về sau anh sẽ sống ở đây, có ngủ dưới đất hay không thì tự anh tính toán.”