Trình Nghĩa Lãng nói: “Từ lần trước chúng ta nhận được tin tức tới giờ đã nửa năm, lần này cuối cùng chúng ta ở đây cũng đợi được bọn họ.
Cậu ta chỉ tay vào tấm bản đồ nhàu nát trên bàn Trịnh Khôn.
Nguyễn Ngưng phát hiện là thành phố ma thuật. (*)
(*) Thành phố ma thuật là tên gọi khác của thành phố Thượng Hải do sự phát triển kinh tế thần tốc của nơi này.
Trình Nghĩa Lãng tiếp tục nói: “Bọn họ ở đó tìm kiếm nô lệ, người của chúng ta đã nói rõ với họ rồi, một năm sau bọn họ sẽ lại tới, nếu chúng ta có thể sống sót tới lúc đó, chỉ cần chúng ta giao cho họ chút vật tư là có thể lên thuyền cứu hộ Noah.”
Nguyễn Ngưng kinh ngạc cảm thán.
Thì ra lần đó bọn họ thần thần bí bí nói với nhau về Tổ chức Noah.
Lên bờ tìm kiếm cái gì nô lệ, đúng là phong cách của Noah.
Trịnh Khôn ánh mắt phấn chấn: “Vậy hai kẻ ngồi đằng kia cậu tính xử lý như nào?”
Trình Nghĩa Lãng đưa tay lên làm động tác cắt cổ
Trịnh Khôn nở nụ cười: “Rất tốt, như vậy chúng ta bớt được hậu hoạn về sau, bất luận một năm sau sẽ như nào thì chúng ta vẫn còn con đường để đi.”
“Thuyền cứu hộ Noah, không ngờ tới còn có tổ chức như vậy.”
Trình Nghĩa Lãng trên mặt tràn ngập ý cười.
Trịnh Khôn lại hỏi: “Hai ngày nay Sở Định Phong thế nào rồi?”
Trình Nghĩa Lãng bĩu môi: “Còn có thể như nào chứ, đương nhiên vẫn là bộ dáng nửa sống nửa chết kia.”
Trịnh Khôn nói: “Lát nữa cậu lại đi nhìn qua hắn chút đi, bây giờ không thể luôn trông chừng, tôi có hơi không yên tâm.”
Trình Nghĩa Lăng gật đầu: “Được thưa Trưởng căn cứ, tôi lập tức đi.”
Nguyễn Ngưng chỉ chờ lời này, cô âm thầm hỏi hệ thống: “Hệ thống, bây giờ giá trị may mắn của ta so với hai người đó như nào?”
Hệ thống đáp: “Kém một chút.”
“So với Sở Định Phong thì sao?”
Hệ thống: “Vậy thì kém trăm triệu chút chút.”
“Hắn đều thành như vậy rồi, ta vậy mà còn kém hàng trăm triệu ư?” Nguyễn Ngưng có hơi cạn lời: “Được rồi, ta lại phải cố gắng hơn nữa.”
Lúc này, Trịnh Khôn lại hỏi: “Đúng rồi, kêu cậu tìm bác sĩ thế nào rồi?”
Trình Nghĩa Lãng cẩn thận trả lời: “Căn cứ trưởng, bây giờ tìm bác sĩ khó lắm, căn cứ chúng ta và mấy căn cứ nhỏ xung quanh đều không có loại nhân tài này.”
“Ta biết căn cứ Tân Hy Vọng có không ít bác sĩ, nhưng chỗ kia...”
Trịnh Khôn cau mày không vui.
Trình Nghĩa Lãng lại nói: “Nhưng mà chị dâu ở hiền gặp lành, nhất định được ông trời phù hộ bình an sinh cho ngài người kế vị.”
Trịnh Khôn lắc lắc đầu: “Kế vị gì chứ, con trai ta mất rồi, bây giờ có thể có một đứa nhỏ coi như hoàn thành tâm nguyện, những thứ khác ta đều không mong cầu nữa.”
Trình Nghĩa Lãng vội vàng nịnh nọt: “Dù sao Trưởng căn cứ ngài phúc khí tốt, nhất định sẽ không có vấn đề gì.”
“Lát nữa ta mang qua chút đồ, để chị dâu bồi bổ thêm.”
Trịnh Khôn cười cười, vỗ vai Trình Nhất Lãng: “Phiền cậu rồi.”
Một lát sau, Nguyễn Ngưng đi theo Trình Nghĩa Lãng đi ra khỏi lều, lại đi ra khỏi doanh trại.
Nơi này người đông nhiều tai mắt, thực không phải nơi phù hợp để giấu người.
Vòng vèo bảy đến tám lượt, đại khái đi bộ hơn nửa giờ đồng hồ, Nguyễn Ngưng phải dùng thêm một thiết bị ẩn thân, cuối cùng Trình Nghĩa Lãng mới dừng trước cửa một sơn động.
Nguyễn Ngưng nhìn hang động tối om om, nghĩ tới Sở Định Phong vậy mà không bị động đất vùi chết, điểm này cũng đã đủ thấy may mắn hơn người rồi.
Bên kia, Trình Nghĩa Lãng thắp lên một ngọn nến, lần mò tiến vào trong hang động.
Nguyễn Ngưng đột nhiên cảm thấy tò mò, Trình Nghĩa Lãng hình như không khẩn trương lắm, cậu ta bước đi trông rất nhàn nhã, thậm chí còn có hơi hưng phấn, một chút cũng không giống đi gặp Sở Định Phong.
Cô tò mò đi theo cậu ta, còn chưa đi vào tới nơi đã nghe thấy giọng nói quyến rũ của một người phụ nữ.
“Anh Nghĩa Lãng, cuối cùng anh cũng tới rồi.”
Nguyễn Ngưng chớp chớp mắt, cảm thấy mình đang cắn một miếng dưa lớn.