“Nếu không phải vì Trình Quý Lịch, vậy không lẽ cô Nguyễn có tin tức gì muốn nói với tôi sao?”
Nguyễn Ngưng nói: “Cũng không phải.”
Tôn Vĩnh Siêu mơ hồ, Nguyễn Ngưng là kiểu người không có chuyện gì tuyệt đối sẽ không đến Tam Bảo Điện, chắc chắn cô sẽ không tìm anh ta để tán dóc.
Tôn Vĩnh Siêu chần chờ nói: “Có chuyện gì vậy? Chỉ cần là chuyện mà Tôn Vĩnh Siêu tôi làm được, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối.”
Nguyễn Ngưng bật cười: “Cũng không phải muốn nhờ anh Tôn hỗ trợ, chỉ là tôi muốn tìm anh bàn chuyện làm ăn.”
“Bây giờ cô còn làm mô giới nữa hả?” Tôn Vĩnh Siêu bắt đầu thấy hứng thú: “Làm ăn kiểu gì, chỉ cần có thể thương lượng, tôi sẽ không để cô chịu thiệt.”
Nguyễn Ngưng nói: “Là thế này, bên chỗ tôi có một lô lương thực khẩn cấp muốn bán cho trại tị nạn, có khoảng bốn nghìn hộp cơm tự sôi và sáu trăm hộp lẩu tự sôi.”
“Ngoài ra còn có năm nghìn gói mì ăn liền và một nghìn hộp bánh mì nhỏ.”
“Có khoảng một tấn rưỡi thịt khô và lạp xưởng.”
Nghe đến thịt, Tôn Vĩnh Siêu nhịn không được nuốt nước miếng: “Các cô còn có cả thịt khô?”
Nguyễn Ngưng nói: “Tất cả đều là đồ của Tết Nguyên Đán năm ngoái, bởi vì thật sự không dám chắc, nếu không bên đó cũng sẽ không bán.”
“Nhưng anh yên tâm, chất lượng chắc chắn rất tốt, nếu thời tiết không quá nóng vẫn có thể bảo quản được.”
“Một số mặt hàng khác có thể đã hết hạn sử dụng, một số có thể không, nhưng chắc chắn chúng vẫn có thể ăn được.”
Đương nhiên, đây đều là gạt người, thời gian trong không gian của Nguyễn Ngưng bị đóng băng nên không cần lo lắng đến việc hết hạn sử dụng.
Nghe đến đây, Tôn Vĩnh Siêu đã động lòng
Sau khi trải qua thời kỳ cực lạnh kéo dài, lương thực mà bọn họ đã dự trữ giảm sút nhanh chóng, hiện tại có thể bổ sung nhiều thứ như vậy đương nhiên là chuyện tốt.
Đừng nói là thịt khô, ngay cả cơm tự sôi cũng đã có sẵn rau và thức ăn.
Bây giờ không thể tìm thấy nó trên thị trường!
Ngay cả lúc trước chuyển mọi thứ trong kho của Lạc Bân đi cũng không có nhiều cái này.
Chỉ là những thứ này nghe thì hay, nhưng chắc chắn không hề rẻ, trại tị nạn của bọn họ có thể dùng cái gì để đổi?
Tôn Vĩnh Siêu suy đi nghĩ lại, cau mày nói: “Cô Nguyễn, bên phía các cô muốn đổi cái gì, nói với tôi trước đi, chúng tôi không nghèo đến mức phải bán vũ khí.”
Nguyễn Ngưng giả bộ giật mình: “Anh Tôn, anh dám bán thì tôi cũng không dám mua.”
“Bên kia không cần gì hết chỉ cần vàng.”
Tôn Vĩnh Siêu không tin nổi: “Chỉ cần vàng.”
Nguyễn Ngưng nói: “Ừ, bảy trăm năm mươi ký vàng, tất cả đều cho anh.”
“Mẹ nó!” Tôn Vĩnh Siêu đứng bật dậy: “Cô có biết bảy trăm năm mươi ký vàng là bao nhiêu không?”
“Là bốn triệu rưỡi lận đó!”
Đương nhiên Nguyễn Ngưng biết.
Chỉ có thể hét giá này, hét giá thấp hơn mới kỳ lạ.
Đây là gạo, đồ ăn với thịt đấy.
Nguyễn Ngưng dừng một chút, nói với Tôn Vĩnh Siêu còn đang kích động: “Tôi đâu có muốn nhiều đâu, nếu không vì thời tiết nóng bức, anh cho rằng vàng có thể đổi được thịt xông khói hoặc cơm tự sôi sao?”
Tôn Vĩnh Siêu không nói gì.
Nguyễn Ngưng nói: “Anh Tôn, mấy thứ khác chắc các anh cũng không có nhưng vàng không chừng lại chất đầy kho.”
“Bên kia chỉ cần vàng nên phải gánh rất nhiều rủi ro, còn có khả năng tất cả đều vô ích.
Tôn Vĩnh Siêu khẽ cắn môi: “Cuộc mua bán này quá lớn, tôi phải báo lên cấp trên.”
Nguyễn Ngưng gật đầu: “Tôi có thể ở đây đợi một lát, nếu các anh không đồng ý, bọn họ sẽ đưa mấy thứ này ra thị trường, dù kiếm được ít tiền nhưng vẫn có thể đổi được không ít bánh quy nén.”
Tôn Vĩnh Siêu quay đầu bước đi.
Nguyễn Ngưng đợi khoảng một tiếng thì Tôn Vĩnh Siêu vội vàng quay lại, anh ta vào thẳng vấn đề: “Chúng tôi đồng ý giao dịch, nhưng địa điểm giao dịch phải do chúng tôi quyết định.”
Nguyễn Ngưng tỏ vẻ kinh ngạc: “Làm sao có thể, trong tay các anh có vũ khí, lỡ các anh bắt bọn tôi lại thì làm sao?”