Cô gõ cửa, vừa thấy người đến là cô, Vương Mân vội vàng mở cửa.
Nguyễn Ngưng đã tới đây hai lần, vừa cười vừa hỏi: “Anh Vương, máy bay không người lái của tôi thế nào rồi?”
Vương Mân phấn khích: “Lần này đã sửa xong cả hai chiếc.”
“"Máy bay không người lái của cô là hàng mới, lúc ấy còn chưa lắp đặt nguồn điện nên cũng không bị hư nặng lắm, không cần phải thay linh kiện mới, tôi đã sửa lại tốt cho cô rồi.”
Nói tới đây, hai mắt Vương Mân như sáng lên: “Theo giao hẹn, phải thêm mười ký bánh quy nén nữa.”
Nguyễn Ngưng lấy mười ký bánh ở trong ba lô ra: “Đây là mười ký của lần này, ngoài ra tôi vẫn còn hai chiếc máy bay không người lái khác.”
Vương Mân càng hưng phấn hơn, cầm bánh quy nén và máy bay không người lái trong tay: “Tốt quá, có thể mua cho em gái tôi một ít đường đỏ rồi, không bây giờ chuyên ngành này của tôi vẫn còn hữu dụng.”
Nguyễn Ngưng bảo anh ta giao hai chiếc máy bay không người lái đã sửa xong cho mình, Vương Mân hỏi: “Cô không kiểm tra lại sao?”
“Thôi quên đi, trong tòa nhà này của anh vẫn còn người khác, sau khi về nhà tôi sẽ tìm một nơi khác để thử.”
Vương Mân gật đầu: “Cũng đúng, nhưng bây giờ cô nhớ đừng cho nó bay quá lâu, nếu không pin sẽ bị đông cứng.”
Anh ta thuận miệng nói: “Hiện tại máy bay không người lái rất mắc, cô có muốn bán nó ra ngoài không? Tôi đề nghị thấp nhất cô cũng phải bán với giá một ngàn cân bánh quy nén.”
Nguyễn Ngưng buồn cười: “Không có mắc đến thế đâu, anh lại chào giá trên trời rồi.”
“Sao lại không chứ? Bây giờ số lượng máy bay không người lái không nhiều, đây chính là quyền làm chủ trên không.”
“Không phải toàn bộ thành phố chúng ta chỉ còn mỗi máy bay trực thăng là bay được sao? Bây giờ không bằng tranh thủ một chút.”
Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm nói: “Cho nên anh phải giữ bí mật chuyện này, như vậy chúng ta mới có thể tiếp tục hợp tác.”
Vương Mân cười ha hả: “Cô yên tâm, tôi chỉ là nhân viên bảo trì, những thứ khác tôi không biết.”
Nguyễn Ngưng gật đầu: “Vậy mấy ngày nữa tôi sẽ tới lấy máy bay không người lái, hy vọng đến lúc đó đều đã sửa xong hết.”
Vương Mân: “Không thành vấn đề.”
Sau khi ra khỏi nhà Vương Mân, lúc Nguyễn Ngưng đang định thay giầy trượt tuyết về nhà.
Hệ thống đột nhiên thông báo: “Ký chủ, trong phạm vi mười mét xung quanh ngài, có ba người có địch ý với ngài.”
Xung quanh không có ai, chứng minh có người đang trốn trong chỗ tối.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc, đeo giày trượt tuyết vào, mang ba lô trên lưng, đi về phía ngoại ô thành phố.
Không ngờ ba người kia cũng có phương tiện, trong đó có một người là giày trượt tuyết, còn giày của hai người khác là loại tự chế trông rất kỳ lạ, cả ba đều đuổi kịp Nguyễn Ngưng
Nguyễn Ngưng nhíu mày, dùng tốc độ nhanh hơn ra khỏi thành phố, đến một nơi hoang vu vắng vẻ.
Trước đây chỗ này là vùng ngoại ô, dưới lớp băng dày cộm là nhà ở, bây giờ xung quanh chỉ là từng tảng băng mênh mông rộng lớn.
Chẳng bao lâu ba người đàn ông kia đã đuổi tới, thấy Nguyễn Ngưng đứng đó không di chuyển, một người trong đó la lên: “Trong ba lô của cô có cái gì, mau giao ra đây.”
Nguyễn Ngưng hỏi: “Hiện tại bên phía trại tị nạn có phát bánh quy nén, không thể đói chết, sao lại cứ phải đi cướp thế?”
Một người vừa cười vừa nói: “Cô bé, cô nói xem vì nguyên nhân gì? Ông đây không chỉ muốn cướp đồ ăn mà còn muốn cướp sắc.”
“Lần trước khi cô đến chỗ chúng tôi, tôi đã nhìn trúng cô.”
Một cây cung liên hợp xuất hiện trong tay Nguyễn Ngưng.
Nhìn cảnh tượng khủng bố này, ba người đàn ông sợ tới mức chết lặng không nói lên lời, còn chưa kịp phản ứng, Nguyễn Ngưng đã giương cung lên bắn một phát.
Người đầu tiên hét lên rồi ngã xuống.
Nguyễn Ngưng không tìm được cách chế tạo ra bia bắn di động cho nên mấy ngày nay đều luôn luyện tập với bia cố định.