Đây là mật mã giao ước của bọn họ
Nguyễn Ngưng cũng gõ xuống đất, nhắc nhở rằng cô đang ở trên lầu.
Một lúc sau, Ngô Đại Vĩ tìm thấy hai người, trong tay anh ta cầm một cái đèn dầu, nhìn thấy quần áo trên đất anh ta kêu lên: “Nhiều như vậy!”
Nguyễn ngưng gật đầu: “Tôi vừa đếm rồi, có khoảng một trăm bốn mươi cái lông vũ, và mười cái áo da thú các loại.”
Ngoài ra, Nguyễn Ngưng còn giữ lại một nửa trong không gian, dự định tìm cơ hội gửi đến chỗ khác, xem ai có có vận may tìm được.
Cũng để lại mấy cái áo của trẻ em, có cơ hội bảo Trình Quý Lịch đem vào trong trại tị nạn.
Nhân tiện cũng gửi mấy cuốn sách bài tập qua đó, sắm vai một người dì thân thiện.
Ngô Đại Vĩ rất bất ngờ, ông ta dùng tay vuốt ve mấy cái áo khoác nam: “Sạch sẽ như thế này, trông giống hệt đồ mới, tay nghề cũng rất tốt, ở trước tận thế cũng không hề rẻ. Loại này chắc chắn có thể chắn gió, nếu như bán đi chắc chắn sẽ được giá cao.”
Nguyễn Ngưng cười nói: “Biết nhìn hàng đấy.”
Ngô Đại Vĩ đếm, thật sự có một trăm bốn mươi cái.
Ông ta vừa bất ngờ vừa khâm phục: “Cô Nguyễn, vận may của cô và bạn cô thật sự rất tốt, lại có thể lấy được nhiều đồ mùa đông như vậy.”
“Nói thật thì số lượng này quá lớn, chúng tôi không thế nuốt hết trong một lần được.”
Nguyễn Ngưng không hề ngạc nhiên: “Các mấy người mang theo bao nhiêu bánh quy nén?”
Ngô Đại Vĩ nói: “Chúng tôi tưởng rằng nhiều nhất chỉ có hơn hai mươi cái, lại thêm quần áo khác nữa, chỉ mang ba trăm năm mươi ký bánh quy nén đến, bây giờ bánh quy đang ở dưới lầu.”
Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Vậy ít quá rồi, nếu không thì lấy trước một phần đi.”
“Đợi đã.” Ngô Đại Vĩ thực sự không nỡ bỏ mối làm ăn lớn như vậy: “Chúng ta đàm phán lại đi.”
Ngô Đại Vĩ hỏi: “Cô gái à, ngoài bánh quy nén ra, cô còn muốn cái gì nữa không?”
Mục đích của Nguyễn Ngưng chỉ có như vậy, cô tỏ vẻ hứng thú: “Mấy người còn có đồ khác nữa sao?”
Ngô Đại Vĩ thăm dò: “Đồ cổ?”
Nguyễn Ngưng không vui: “Tôi cần cái đó làm gì, lại không biết đó là thật hay giả, cho dù là thật thì cũng không ăn được.”
Mặt mày Ngô Đại Vĩ rầu rĩ: “Chẳng hiểu đại ca của bọn tôi lấy làm chi nữa? Anh ta còn lấy rất nhiều. Mẹ nó, chẳng biết sau này có lợi ích gì không.”
Ông ta ngừng lại, mỉm cười với Nguyễn Ngưng: “Nếu không thì chúng tôi dùng gạo đổi được không? Chúng tôi vẫn còn một mẻ gạo.”
Nguyễn Ngưng tỏ vẻ chần chừ: “Không phải lương thực đều bị ngâm trong nước rồi sao? Vậy thì mùi vị mất ngon rồi. Hơn nữa giá gạo quá đắt, lại không được bao nhiêu miệng ăn, không đáng để chúng tôi đổi.”
Ngô Đại Vĩ nghiến răng, quyết định sử dụng tuyệt chiêu cuối.
Ngô Đại Vĩ nói: “Tôi có một thứ đồ tốt, cô có muốn xem hay không.”
Nguyễn Ngưng nhìn vẻ mặt thần bí này kia của ông ta: “Có đồ gì vậy? Tôi nói trước là phải thực dụng, nếu không thực dụng thì tôi không cần.”
Ngô Đại Vĩ khẽ gằn giọng, rít ra một từ: “Thịt.”
Người bình thường đã rất lâu rồi không được ăn thịt, nghe thấy từ này phản ứng đầu tiên sẽ là nuốt nước miếng, dù sao Ngô Đại Vĩ cũng như vậy, ngày nào cũng mong được nếm một miếng thịt.
Ông ta cẩn thận quan sát phản ứng của Nguyễn Ngưng, nhưng lại thấy cô chỉ sững sờ một chút, chứ hoàn toàn không thèm ăn lắm.
Ngay cả thịt cũng không có hứng thú sao?
Nguyễn Ngưng nói: “Chút đồ này của chúng tôi có thể đổi được bao nhiêu thịt, mang về mỗi người một miếng là hết rồi, hơn nữa thịt bây giờ không phải đã hỏng rồi sao? Là mấy loại thịt xông khói đồ đấy à?”
Ngô Đại Vĩ vội vàng giải thích: “Không phải là thịt xông khói, là thịt chó tươi. Đại ca của chúng tôi bắt được một con chó Trung Hoa cái đang có bầu được nuôi trong vườn nhà, con chó mẹ vừa đẻ được một ổ chó con! Sau đó nó đã bị đại ca của chúng tôi hầm ăn rồi, cô không biết nó thơm bao nhiêu đâu!”
Mặt Ngô Đại Vĩ tràn đầy vẻ nhấm nháp.