Khi được thăng chức thì sẽ khác, đều nằm trong phạm vi quyền hạn.
Nguyễn Ngưng nói: “Tôi cũng không muốn gì nhiều, hai ký rưỡi bánh quy nén lần trước là tôi đã lỗ nặng rồi, lần này phải là năm mươi ký.”
Thật ra thì năm mươi ký cũng không nhiều, nhưng với tình hình hiện tại, có lẽ cũng đủ cho một nhà sống một năm.”
Tôn Vĩnh Siêu nhanh chóng trả lời: “Đây không phải trong phạm vi quyền hạn của tôi, cô nói cho tôi biết tin tức trước, tôi sẽ thay cô xin cấp trên.”
Nguyễn Ngưng không tin anh ta: “Anh Tôn, tôi nói cho anh biết thì còn có thể tăng giá được không? Tôi bảo đảm nó sẽ đáng giá từng xu, hơn nữa tôi còn vừa mới đưa ra chủ ý cho các anh nữa.”
“Được thôi.” Tôn Vĩnh Siêu do dự một chút: “Năm mươi ký thì năm mươi ký, nếu như lãnh đạo không đồng ý, tôi sẽ tự mình lấp cái hố này.”
Nguyễn Ngưng thầm tặc lưỡi, thấp giọng nói: “Sự việc là như thế này, bạn tôi đã nhận được một tin tức, có người muốn bắt cóc con gái duy nhất của Khương Phó Hải.”
Tôn Vĩnh Siêu sửng sốt: “Khương Phó Hải?”
Nguyễn Ngưng nói: “Anh Tôn, anh đừng nói với tôi là anh không biết ông ta đấy nhé.”
Tôn Vĩnh Siêu không nói lên lời: “Đương nhiên là biết rồi, nhà giàu nhất ai lại không biết chứ, ông ta ở doanh trại Nguyệt Sơn”
Nguyễn Ngưng gật đầu.
Tôn Vĩnh Siêu bắt đầu âm thầm tính toán.
Nguyễn Ngưng ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: “Tôi đảm bảo tin tức này là thật, bắt đầu từ hôm nay các anh có thể phái người đến bảo vệ nhà họ Khương, mặc dù bây giờ nhà giàu nhất không còn như trước, nhưng thật sự có rỉ một chút đồ gì đó thì cũng đủ cho các anh gắng gượng được một khoảng thời gian.”
Tôn Vĩnh Siêu động lòng: “Thật sự có người muốn làm hại con gái của ông ta sao?”
Nguyễn Ngưng đảm bảo: “Tôi lừa ai cũng không thể lừa anh được.”
Suy cho cùng thì hai người bọn họ đều là nhân vật phản diện và bia đỡ đạn, đương nhiên là cùng một phe.
Theo như mô tả của tiểu thuyết, Sở Định Phong sẽ dùng kế anh hùng cứu mỹ nhân Khương Tự Thủy, không chỉ lấy được đứa con gái duy nhất của nhà giàu nhất, còn tóm được kho dự trữ của nhà người ta vào trong tay, có được một lượng lớn vật tư.
Nguyễn Ngưng nói: “Anh Tôn, đây là một con cừu béo, không phải các anh xây dựng doanh trại Nguyệt Sơn cũng hy vọng có thể kiếm được vật tư trên người bọn họ sao? Bình thường bọn họ không hợp tác, nhưng vào thời điểm quan trọng vẫn phải trông cậy vào các anh.”
Tôn Vĩnh Siêu lập tức nói: “Con cừu béo gì chứ! Đó cũng là đối tượng được chúng tôi bảo vệ.”
Nguyễn Ngưng gật đầu liên tục.
Tôn Vĩnh Siêu càng nghĩ càng hưng phấn, trong mắt lóe lên: “Vậy được, lần này tôi sẽ đưa trước một nửa của năm mươi ký bánh quy nén cho cô, xem như là thành ý hợp tác của tôi.”
Nguyễn Ngưng lập tức vui sướng nịnh nọt: “Anh Tôn thật là thẳng thắn, hào phóng, sau này chúng ta sẽ hợp tác nhiều hơn.”
Hai người lại đánh “thái cực” một lúc, Nguyễn Ngưng mới rời khỏi phòng làm việc của Tôn Vĩnh Siêu.
Cho dù hai mươi lăm ký bánh quy nén rất nặng, nhưng cũng may sức lực bây giờ của cô rất khỏe.
Năm ngày sau khi rời khỏi trại tị nạn, phía Nguyễn Ngưng không nhận được tin tức nào của hệ thống.
Tình tiết bây giờ đã giống như một con ngựa hoang, không ai biết rốt cuộc Khương Tự Thủy sẽ bị bắt cóc vào lúc nào, nhưng Nguyễn Ngưng đã nhận được tin tức, mấy ngày nay Sở Định Phong cứ luôn muốn tìm cơ hội đến gần Khương Tự Thủy, suýt chút nữa còn bị bắt bởi vì bị tưởng rằng hắn là tội phạm.
Bây giờ Sở Định Phong vẫn đang bị truy nã, hiện tại hắn rất hoảng sợ.
May mắn là người đang làm nhiệm vụ đó không nhận ra hắn, hơn nữa Khương Tự Thủy cũng đã giải thích là bạn của mình.
Bây giờ Sở Định Phong không dám đi lang thang ở doanh trại Nguyệt Sơn nữa, mà ngoan ngoãn bỏ đi nơi khác.