“Tôi dẫn cô đến nơi ông ấy cất giấu đồ quý xem một chút, cũng không có nhiều đồ lắm, cô chọn cái nào cũng được, coi như tôi trả ơn vì cô đã cứu mạng tôi.”
“Vậy tôi cảm ơn cô Khương.”
Nguyễn Ngưng đoán “không có nhiều đồ lắm” là bao nhiêu, nhưng cô có thể chắc chắn đó đều là thứ vô giá.
Khương Tự Thủy dẫn cô xuống tầng hầm, đẩy cửa ra: “Chỗ này có bộ đội đóng quân nên không ai dám làm xằng làm bậy.”
“Ở chỗ này tổng cộng có khoảng bảy mươi món, đều được cha tôi vội vàng vớt lên, còn lại có lẽ đã bị nước lũ cuốn trôi.”
Hình như Khương Tự Thủy có hơi tiếc.
Nguyễn Ngưng không nhìn cô ta, bởi vì lúc này mọi sự chú ý của cô đều đã bị mấy món đồ cổ muôn màu muôn vẻ kia thu hút.
Hệ thống tinh tinh liên tục.
“Đây là quốc bảo bị lưu lạc ở nước ngoài rồi được Khương Phó Hải mang từ nước ngoài về.”
“Mỗi ngày cung cấp cho Khương Phó Hải không chấm mười hai điểm may mắn.”
“Woa.” Nguyễn Ngưng thán phục kêu một tiếng.
“Đây là ly trà ngự dụng, được Khương Phó Hải mua lại với giá một trăm ba mươi triệu.”
“Mỗi ngày cung cấp cho Khương Phó Hải không chấm không tám điểm may mắn.”
“Tượng Quan Âm có niên đại một ngàn ba trăm năm đã từng được cất giữ trong nhiều ngôi chùa quốc gia, mỗi người cung phục đều thuộc hàng đức cao vọng trọng, mỗi ngày cung cấp cho Khương Phó Hải không chấm không năm điểm may mắn.”
Nguyễn Ngưng nhìn quanh một vòng, thấy hầu hết mọi món đồ đều là hàng thật, hơn nữa còn có thể mang lại giá trị may mắn.
Phải biết không phải tất cả đồ cổ đều sẽ như vậy, cần có sự may mắn của người chủ cũ hoặc là của người sáng tạo ra chúng.
Chắc chắn những thứ Khương Phó Hải sưu tầm đều là tinh hoa trong tinh hoa.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Nguyễn Ngưng dừng lại.
Cô nhìn thấy cái gì đó rất đáng kinh ngạc.
Khương Tự Thủy cũng phát hiện cô đang nhìn cái kia nên vội vàng nói: “Chết rồi, sao tôi lại quên mất đây là bảo bối của cha tôi chứ, nếu cô muốn thì tôi cũng không có cách nào đâu.”
Nguyễn Ngưng nhìn Khương Tự Thủy với ánh mắt tha thiết: “Cô cũng không muốn hả?”
Khương Tự Thủy khó xử: “Bình thường ông ấy cũng không cho tôi đụng vào.”
Nguyễn Ngưng thật sự rất muốn cái này bởi vì nó rất quý!
Nói đúng hơn nó không phải là đồ cổ mà là văn vật.
Nó được bao phủ bởi một lớp kính chống trộm trong suốt, có khóa và được đựng trong một cái bình thủy tinh.
Ở dưới còn có giới thiệu tóm tắt.
Nếu không có phần giới thiệu tóm tắt này thì kỹ năng của Nguyễn Ngưng cũng chỉ có thể phán đoán được giá trị may mắn của nó, hoàn toàn không nhìn ra đây là cái gì.
Dù sao hệ thống cũng đã nói giá trị may mắn của nó là hai phẩy bốn điểm!
Phải biết bây giờ tổng giá trị may mắn của tất cả những thứ trong không gian của cô chỉ có một phẩy tám.
Trong lời giới thiệu tóm tắt ở bên dưới hộp kính có viết: Vua đã đích thân gieo trồng giống lúa lai đầu tiên.
Hoàng đế chỉ có thể làm một đời, nhưng lương thực lại có thể cứu vớt hàng triệu con dân.
Thảo nào lại có hai phẩy bốn điểm giá trị may mắn.
Nhiệt huyết trong lòng Nguyễn Ngưng sục sôi, nhìn Khương Tự Thủy nói: “Chỗ cô có cả nửa bình, tôi chỉ muốn một hạt thôi, có được không?”
Khương Tự Thủy bày ra vẻ mặt khó xử: “Cô vẫn muốn cái này?”
Nguyễn Ngưng gật đầu.
Khương Tự Thủy nói: “Vậy để tôi hỏi cha tôi hộ cô nhé, nếu ông ấy đồng ý thì đồng ý, còn nếu ông ấy không đồng ý thì chúng ta quên đi.”
Nguyễn Ngưng lập tức nói: “Không thành vấn đề!”
Đã chọn được thứ tốt, hai người quyết định rời khỏi tầng hầm, quay lại lầu một.
Không ngờ lúc muốn đi vào phòng khác, bên ngoài lại truyền đến tiếng nói chuyện của mấy người đàn ông, đầu tiên Khương Tự Thủy vừa mừng vừa ngạc nhiên vì cha mình đã về nên thò đầu ra nhìn thử.
Sau đó cô ta vội vàng lùi về sau, quay đầu ra hiệu bảo Nguyễn Ngưng đừng lên tiếng.