Nguyễn Ngưng đảo mắt nhìn căn phòng khách, cuối dùng dừng lại trên bàn cơm: “Hay là chúng ta dùng mặt bàn đá của bàn cơm được không, cái này gọi là gì nhỉ?”
Trình Quý Lịch sờ sờ nói: “Đây là đá phiến lớn thì phải?”
Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhà tớ hình như vẫn còn một ít chất tẩy keo, cậu đợi một chút, để tớ nhờ anh tớ qua đây hỗ trợ.”
Nguyễn Ngưng nói: “Nếu không được thì chúng ta cứ lật cái bàn này lại dùng đi, dù sao tớ cũng không ăn cơm ở đây.”
Trình Quý Lịch gật đầu, đi về nhà tìm Trình Quý Khoan.
Nguyễn Ngưng xoay người cúi xuống quan sát điểm tiếp nối giữa phiến đá và mặt bàn, cô cứ cảm thấy dù có dùng chất tẩy keo cũng không thể tách rời chúng.
Lúc này, dưới tầng đột nhiên truyền đến tiếng hét thê lương.
Một tiếng hét vô cùng thảm thiết.
Nguyễn Ngưng kinh ngạc: “Hệ thống, có chuyện gì thế?"
Hệ thống nói: “Ký chủ, là hộ gia đình trước đây ở tầng năm hiện đang ở tầng mười sáu, bọn họ bị cướp đồ ăn.”
Nguyễn Ngưng: “Nói rõ ràng nào.”
“Là thành viên của Ủy ban tự cứu, bọn họ nói phải kết nạp hộ gia đình ở lầu năm vào Ủy ban tự cứu, nhưng điều kiện là phải giao toàn bộ thức ăn ra.”
Nguyễn Ngưng nhíu mày, không phải hồi nãy Tần Duệ Đức còn đến tìm cô mượn thuyền sao?
Đám người đó tiếc vàng thật hả?
Hệ thống: “Tần Duệ Đức đã bị Ngô Tấn giết người diệt khẩu.”
Nguyễn Ngưng thầm mắng một tiếng chết tiệt: “Không hổ là nam phụ, tốc độ này cũng nhanh quá rồi đó? Anh ta giết Tần Duệ Đức làm gì.”
Hệ thống nói: “Thiết lập ban đầu của anh ta là một kẻ biến thái, ham muốn quyền lực rất lớn, còn thích thu hút sự chú ý của người khác, khao khát muốn kiểm soát mọi người.”
Nguyễn Ngưng tấm tắc.
Ngoài cửa lớn vang lên tiếng đập cửa, sau đó là giọng nói của Trình Quý Lịch: “Ngưng Ngưng, là bọn tớ.”
Nguyễn Ngưng mở ba cánh cửa ra, Trình Quý Lịch vội vàng chạy vào, vô cùng kích động, nói: “Có chuyện gì thế không biết, tại sao ở dưới lầu lại có tiếng hét đáng sợ như vậy!”
Nguyễn Ngưng không nói gì.
Trình Quý Khoan nói: “Chắc là bị đói đến phát điên rồi nên mới cướp thức ăn.”
Sắc mặt Trình Quý Lịch trở nên cứng ngắc: “Thật sao?”
Cô ấy thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: “Cuối cùng vẫn xảy ra.”
Ba người im lặng một lúc, sau đó Trình Quý Khoan đột nhiên nói: “Bắt đầu từ đêm nay, chúng ta phải cảnh giác hơn, buổi tối không thể ngủ quá say được.”
Nguyễn Ngưng gật đầu.
Tiếng kêu thảm thiết ở dưới lầu vẫn chưa ngừng.
Suốt một ngày, tiếng kêu thảm thiết này lúc có lúc không, đánh sâu vào tinh thần của mọi người trong tòa nhà.
Đến tối, cuối cùng tiếng động tranh chấp đánh nhau cũng chịu dừng lại.
Nguyễn Ngưng tắm xong, kéo rèm hai lớp trong phòng khách lại, bật đèn ngủ rồi lấy máy tính bảng ra.
Lúc đang chuẩn bị coi phim truyền hình thì bỗng cô nghe được tiếng động vang lên ở cửa sổ ngoài ban công, giống như có ai đó đang ném đá vào trong phòng của cô.
Nguyễn Ngưng nhíu mày, cất máy tính bảng và đèn ngủ vào trong không gian, sau đó đốt nến đi ra cửa sổ ngoài ban công.
Cô kéo rèm ra, bên ngoài trời tối đen như mực, mưa lớn không ngừng.
Đột nhiên “Ầm” một tiếng.
Nguyễn Ngưng xác định có người nào đó đang dùng một cái gì đó ném vào cửa sổ nhà cô, đầu tiên cô ngẩng đầu lên nhìn thử, phát hiện không có gì lạ.
Sau đó cô cúi đầu, bắt gặp ánh sáng yếu ớt phát ra từ cửa sổ tầng dưới, như thể đang châm một điếu thuốc.
Đối phương chắc chắn đã chú ý tới cô, vội vàng gõ lên cửa sổ nhà mình, làm cửa sổ phát ra âm thanh liên tục trong đêm mưa.
Sau đó, ông ta liên tục giơ điếu thuốc trên tay lên, như muốn ám chỉ điều gì đó.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát, thổi tắt nến.
Đợi khoảng năm phút, cô mới mở cửa chính ra, đi ra ngoài hành lang.
Quả nhiên ở đó đang có người đợi cô, Nguyễn Ngưng thắp ngọn nến trong tay lên, phát hiện đó là một ông già khoảng sáu mươi tuổi.