Cho nên ông ta có hơi thiếu tự tin, không biết có phải bản thân đã ra giá cao quá hay không.
Nguyễn Ngưng gật đầu: “Có thể.”
Ông lão vui vẻ ra mặt.
Hai người tiền trao cháo múc, Nguyễn Ngưng cầm chiếc vòng vàng lên cân, một chiếc đã được cất vào trong không gian.
Chiếc vòng vàng này đúng là nặng bốn mươi gram, nói cách khác tổng cộng là tám mươi gram vàng.
Tạm được.
Sau khi ông lão rời đi, Nguyễn Ngưng lại lấy thêm hai cân bánh quy nén đặt xuống đất.
Người bán hàng bên cạnh không thể tin được nói: “Cô thật sự đổi bánh quy nén lấy vàng hả, cô có bị điên không?”
Nguyễn Ngưng vừa cười vừa nói: “Nếu anh muốn vàng, tôi cũng có thể đổi cho anh.”
Người nọ lầm bầm hai tiếng, không thèm nói nữa.
Một lúc sau, lại có người đến hỏi giá, nhưng người này ra giá không theo lẽ thường nên Nguyễn Ngưng cũng không làm cuộc mua bán này.
Hai mươi phút sau, sau khi tính toán đại khái giá cả, Nguyễn Ngưng đóng cửa quầy hàng, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, ông lão vừa mới dùng chiếc vòng bằng vàng vội vã chạy tới, nhỏ giọng nói: “Cô bé, chúng tôi vẫn muốn đổi thêm bánh quy nén, cô còn không?”
Đương nhiên là Nguyễn Ngưng còn: “Ông muốn đổi bao nhiêu, vẫn dùng vàng hả?”
Ông lão nói: “Chúng ta lên lầu thương lượng.”
Nguyễn Ngưng liếc ông ta một cái, gật đầu: “Được.”
Để tránh bị phục kích, Nguyễn Ngưng đi rất cẩn thận, không ngờ khi cô đến tầng mười bốn, những người mua đã đứng ngay ngắn ở đó, hóa ra là hơn mười người già xấp xỉ bằng tuổi nhau.
Nguyễn Ngưng ngạc nhiên: “Mấy người muốn đổi bao nhiêu?”
Mấy ông lão ba chân bốn cẳng lấy bốn chiếc vòng bằng vàng, một chiếc nhẫn vàng và một cái vòng cổ bằng vàng ra, tổng cộng là một trăm mười lăm gram.
Nguyễn Ngưng đưa cho họ một con số tròn trịa, đổi ba ký bánh quy nén.
Lượng vàng cất vào trong không gian biến thành hai trăm ba mươi gram.
Thật ra bây giờ vàng không có ích lắm, chỉ là Nguyễn Ngưng thấy vui nên mới thỏa mãn thói quen sưu tập của mình.
Nhóm người cao tuổi bên đó cũng rất vui.
Giao dịch xong, Nguyễn Ngưng tò mò hỏi: “Mấy người là người của trại tị nạn hả?”
Bây giờ, ngoại trừ các trại tị nạn, khó có thể thấy nhiều người già đến vậy.
Ông lão đầu tiên làm giao dịch với Nguyễn Ngưng thở dài nói: “Không, trước đây chúng tôi sống chung trong một viện dưỡng lão, chúng tôi may mắn nên còn sống, sau khi quay về lại không thấy người nhà đâu.”
“Hiện tại bên phía trại tị nạn cũng đã hết chỗ nên chúng tôi tìm một chỗ ở gần đây, bình thường đều hành động cùng nhau, cũng coi như an toàn.”
Nguyễn Ngưng gật đầu: “Vậy nhóm mấy người nhớ để ý đến trại tị nạn, chuyển đến đó càng sớm càng tốt.”
Ông lão nói phải liên tục.
Nguyễn Ngưng đang định rời đi thì chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Không có gì ngạc nhiên khi mấy chục ông già này đi cùng nhau, có lẽ họ thực sự biết nhau nhưng vấn đề là dường như bọn họ chưa từng bị đói.
Cái này mới không thể tưởng tượng nổi.
Trong tay bọn họ vẫn còn rất nhiều vàng, điều đó cho thấy trước đây họ chưa từng phải đi đổi vật tư.
Nguyễn Ngưng tò mò, nhịn không được hỏi: “Tôi có thể hỏi một vấn đề không, mấy người có thể trả lời cũng được mà không trả lời cũng được.”
Ông lão nói: “Cô muốn hỏi cái gì?”
Nguyễn Ngưng nói: “Tôi không có ác ý, chỉ là tò mò lúc mấy người đã ăn gì khi bị nhốt ở viện dưỡng lão.”
Mười mấy ông già, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông.
Cuối cùng vẫn là ông lão kia đại diện đứng ra trả lời: “Nếu cô đã đồng ý bán bánh quy nén cho chúng tôi thì chúng tôi cũng có thể nói cho cô biết, lúc ấy chúng tôi tìm thấy một kho hàng, bên trong có một ít thức ăn cho chó.”
“Chúng tôi ăn thức ăn cho chó để sống qua ngày.”
“Sở dĩ hôm nay ra ngoài là vì không thể chịu nổi nữa.”
Nhớ tới mùi vị của thức ăn cho chó, vẻ mặt của ông lão đầy đau khổ.
Dù sao ông ta cũng đã ăn thức ăn cho chó gần bảy tháng.