Có điều anh ta mới vừa đi được nửa đường, đột nhiên có một tiếng súng vang lên.
Có mai phục.
Trình Nghĩa Lãng tái mặt, biết rằng đã xảy ra chuyện, nhưng anh ta nghĩ mãi cũng không biết làm sao Trịnh Khôn phát hiện ra được, hốt hoảng chạy men theo bờ rào.
Không biết xui xẻo thế nào anh ta lại chọn chạy về hướng chiếc RV.
Nguyễn Ngưng dùng thiết bị tàng hình để đi theo bên cạnh Trịnh Khôn hòng đục nước béo cò, vừa thấy cảnh này đã lập tức nhíu mày, cô không do dự mà lập tức đuổi theo Trình Nghĩa Lãng.
Lúc này, mười mấy người chạy theo sau móc súng ra bắn, tiếc là người phía trước nhanh nhẹn như mèo, không bị trúng một viên đạn nào.
Nhìn thấy anh ta sắp thoát, Nguyễn Ngưng đứng lại, sau đó trốn vào góc, phối hợp theo tiếng súng của phe Trịnh Khôn, cô lấy súng của mình ra.
Đạn ghim vào da thịt, đám người này sẽ không quá đáng đến mức móc ra xem thử là đạn của ai.
Nguyễn Ngưng nhắm chính xác đầu của Trình Nghĩa Lãng, cô cần phải nhanh chóng xử lý cái tên này, không thể để trận chiến nảy lửa này lan tràn đến phía chiếc RV.
“Bây giờ giá trị may mắn của ta cũng đã rất cao rồi.” Nguyễn Ngưng hỏi hệ thống: “Chắc giết anh ta sẽ không bị phản phệ đâu nhỉ?”
Hệ thống nói: “Xin ký chủ yên tâm.”
Nguyễn Ngưng “ừm” một tiếng, sau đó nheo mắt lại nhắm bắn.
Rất nhanh, có một tiếng súng vang lên.
Trong tình huống hỗn loạn thế này, tiếng súng của cô không quá rõ ràng.
Nương theo tiếng súng, Trình Nghĩa Lãng ngã xuống.
Tiếng súng quá hỗn loạn, Nguyễn Ngưng không biết là mình bắn trúng
hay đám người kia bắn trúng. Cô sử dụng thiết bị tàng hình, theo gần chục người đi về phía Trình Nghĩa Lãng.
Người trên mặt đất còn chưa chết, miệng phun ra một ngụm máu.
Hình như anh ta đang cố hết sức để nói gì đó.
Nguyễn Ngưng đến gần, nghe thấy anh ta lẩm bẩm nhắc đến Sở Định Phong, có lẽ là vì cá chết lưới rách, muốn công bố bí mật ra bên ngoài.
Tiếc thay, Trịnh Khôn nhanh chân bước ra, nã súng vào đầu anh ta.
Một tiếng “bằng.”
Trịnh Khôn cười lạnh, nói: “Dám dở trò trước mặt tôi, thật sự coi tôi là kẻ ngốc à?”
Trình Nghĩa Lãng chết không nhắm mắt.
Hệ thống vui vẻ nói: “Chúc mừng kí chủ, tham gia tiêu diệt trợ thủ
đắc lực của Sở Định Phong, nhận được năm trăm mét khối không gian.”
“Nhận được thể lực +5, sức mạnh +5, nhanh nhẹn +3.”
“Nhận được ba cơ hội trúng vé số.”
Nguyễn Ngưng không ngờ sẽ có thưởng, chớp mắt, nói: “Thống Thống,
ta nói ngươi này, ngươi cứng nhắc quá đó, anh ta đã phản bội Sở Định Phong từ lâu mà vẫn tính là trợ thủ đắc lực à?”
Hệ thống nói: “Hệ thống sẽ tặng thưởng dựa trên tiểu thuyết gốc.”
“Được rồi.” Nguyễn Ngưng vui vẻ cười: “Đều là vào túi ta, đương nhiên ta sẽ không có ý kiến gì cả.”
Trịnh Khôn vội vàng chôn cất thi thể Trình Nghĩa Lãng xong, sau đó dẫn người trở về căn cứ.
Nguyễn Ngưng quay lại xe RV.
Châu Tố Lan chạy tới, gấp gáp hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì thế? Tiếng súng gần quá.”
Nguyễn Ngưng kể lại chuyện của Trình Nghĩa Lãng, Châu Tố Lan thở dài: “Không ngờ lại ra thế này, nhưng may là con không bị phản phệ.”
Nguyễn Ngưng nói: “Con chỉ bắn anh ta có một phát, còn tốn công rượt anh ta suốt mười con phố.”
Chuyện cũ nghĩ lại mà thấy sợ, Nguyễn Ngưng quyết định đi rút thăm trúng thưởng.
Đồng thời cô còn thầm cầu nguyện, nhất định phải kích hoạt được vận may liên tục đã lâu không xuất hiện.
Cầu nguyện xong, Nguyễn Ngưng nói: “Thống Thống, bắt đầu rút thăm trúng thưởng đi.”
Hệ thống hiển thị bảng rút thăm trúng thưởng.
Trên đó viết, một trăm điểm cống hiến.
Cái này chiếm 60% bảng rút thăm trúng thưởng.
Sau đó là gói quà tặng đạo cụ hạng B, chiếm 20% bảng rút thăm trúng thưởng.
Gói đạo cụ hạng A chiếm 10%.
5% còn lại là một ngàn điểm cống hiến, 3% là một ngàn hai trăm điểm cống hiến, 2% là gói quà tặng đạo cụ hạng S.
“Xem ra muốn giành được đồ tốt cũng không dễ dàng, ta muốn một ngàn điểm cống hiến.”
Hệ thống im lặng.
Nguyễn Ngưng vui vẻ nói: “Rút đi.”
Bảng rút thăm trúng thưởng bắt đầu quay liên tục, sau khoảng mười giây, nó dừng lại ở vị trí một trăm điểm cống hiến.