Lúc này cô đã mở hộp được hơn hai tiếng, xung quanh toàn là hộp trống, Nguyễn Ngưng lắc lắc cổ tay đau nhức, sau đó quyết định tiếp tục mở hộp.
Một hộp chứa mười một gói băng vệ sinh, lấy thôi, lấy thôi.
Một hộp lê Akizuki trông chất lượng có vẻ khá tốt.
Tại sao lại có người mua cả hộp dây thun thế, là muốn mua cho cả công ty dùng sao?
Nguyễn Ngưng mở rồi lại mở, mở hộp đến tối, lúc này toàn bộ phòng khách đã chất đầy những chiếc hộp rỗng.
Cánh tay mở hộp đã mỏi nhừ, thì ra mở hàng chuyển phát nhanh lại làm người ta mệt đến vậy?
Nguyễn Ngưng đứng dậy, cô lần lượt chạm vào từng chiếc hộp rồi ném tất cả vào trong không gian.
“Hệ thống, ngươi có thể giúp ta biến chúng thành bìa cứng được không?”
Hệ thống: “... Ký chủ, có câu này ta không biết có nên nói với ngài không.”
Nguyễn Ngưng dịu dàng nói: “Vậy đừng nói.”
Hệ thống thành thành thật thật giúp Nguyễn Ngưng ép các hộp carton xuống, phải thừa nhận một điều là hiệu suất làm việc của nó rất cao, chưa tới mười phút, tất cả thùng carton đã biến thành từng chồng từng chồng bìa cứng.
“Làm tốt lắm.” Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm khen ngợi.
Nghĩ đến những quả lê Akizuki vừa thu hoạch hôm nay, Nguyễn Ngưng lấy một quả ra, vừa ăn vừa kiểm tra thành quả lao động của mình.
Hôm nay xác suất mở được hộp chứa đồ dùng hằng ngày rất cao, làm số lượng giấy vệ sinh, băng vệ sinh và đồ vệ sinh cá nhân mà cô đang tích trữ tăng lên không ít.
Bên cạnh đó số người mua trái cây cũng không ít, có đủ loại trái cây khác nhau, còn có một số loại trái cây mà Nguyễn Ngưng chưa từng ăn qua.
Có lẽ là sắp tới khai giảng nên trong hộp chuyển phát nhanh vẫn còn rất nhiều đồ dùng học tập, sách vở, chỉ tính riêng bút thôi cũng đủ cho cô dùng ba đời.
Tất nhiên, còn nhiều thứ khác như mỹ phẩm, sản phẩm chăm sóc da, quần áo, đồ ăn nhẹ, ngoài ra Nguyễn Ngưng còn tìm thấy năm chiếc máy tính xách tay mới toanh và hai máy chơi game đã được lắp ráp, có lẽ là sinh viên đại học đang chuẩn bị khai giảng.
Nói chung, mặc dù hơi mệt, tổng giá trị của các món đồ cũng không cao nhưng về cơ bản nó rất thiết thực.
Đặc biệt việc thu hoạch được các loại trái cây mới làm Nguyễn Ngưng cảm thấy vui vẻ hơn gấp đôi.
Tám giờ, Nguyễn Ngưng thay ca với Trình Quý Khoan, nghe thấy tình trạng của Trình Quý Lịch đã ổn định, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm hơn phần nào, đi ngủ sớm thôi.
Kết quả là đúng ba giờ sáng, hệ thống đột nhiên đánh thức cô dậy.
Cả người Nguyễn Ngưng nhức mỏi: “Tốt nhất là ngươi nên có chuyện quan trọng cần nói, nếu không từ giờ trở đi giữa chúng ta không còn chủ nhân hay tinh linh tốt nhất gì nữa hết.”
Hệ thống vội vàng nói: “Ký chủ, có chuyện vui!”
Có chuyện vui à?
Hai mắt Nguyễn Ngưng lập tức sáng lên: “Có chuyện gì vui vậy?”
Hệ thống: “Ký chủ, ngài có còn nhớ Sở Định Phong bên kia có một người phụ nữ tìm tới hắn không?”
Nguyễn Ngưng đương nhiên vẫn nhớ: “Ngươi đừng có thừa nước đục thả câu, mau nói rõ ràng ra đi.”
Hệ thống bật cười rồi mới nói: “Thực ra thì Sở Định Phong không thích người phụ nữ kia lắm đâu, cảm thấy cô ta không đẹp, lại không có văn hóa, nhưng mà bây giờ hắn ta quá thiếu điểm cống hiến của gia tộc.”
“Bây giờ hắn cảm thấy mình đang vì điểm cống hiến của gia tộc mà hy sinh thể xác.”
Nguyễn Ngưng: “Phì.”
Cô phì cười: “Thật hay giả vậy, kiêu ngạo đến vậy à?”
Hệ thống cười hì hì: “Đây vẫn không phải là trọng điểm. Bởi vì đối phương đã có chồng, cho nên dù đêm nào hai người họ cũng gặp nhau nhưng Sở Định Phong cũng không có chút tình cảm nào với người phụ nữ đó, vừa gặp mặt là vào phòng ngủ làm tình luôn.”
“Rạng sáng hôm nay, vì Sở Định Phong đã “làm lụng cật lực” hai ngày liên tiếp nên đã ngủ rất say.”