Nếu không phải không thể nói ra thì có lẽ Triệu Na Na đã muốn tố cáo Sở Định Phong từ lâu rồi.
Mấy người lại hỏi han một hồi, sau đó Nguyễn Ngưng dẫn theo cha mẹ rời đi.
Trên đường về, Nguyễn Thứ Phong khó chịu nói: “Vậy mà Sở Định Phong lại trốn thoát, không phải hắn lại đi tìm vợ nữa chứ, đúng là ngay cả chó cũng không bằng.”
Nguyễn Ngưng không nói gì.
Châu Tố Lan mặt mày lo lắng: “Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Lúc này, Nguyễn Ngưng mới bật cười: “Hai người đừng như vậy, đã qua một thời gian, mặc dù Sở Định Phong lợi hại nhưng con cũng không ngừng cố gắng.”
Châu Tố Lan nhìn cô: “Con cố gắng chơi game hả?”
Nguyễn Ngưng lập tức nói: “Con đã rất cố gắng ở giai đoạn đầu, tuy gần đây con không ra ngoài nhưng con đã tích lũy được không ít vật tư, hơn nữa mỗi ngày còn có thể tích lũy được bốn phẩy hai điểm may mắn, hiện tại tổng cộng con có năm trăm hai mươi điểm.”
Châu Tố Lan dở khóc dở cười: “Được rồi, chúng ta cứ từ từ cũng được, nhìn xem có thể lên tới một ngàn điểm không.”
Nguyễn Ngưng cười hì hì.
Giữa trưa, nhiệt độ không khí lên tới bốn mươi hai độ.
Sau khi kéo màn lại, một nhà ba người trốn trong phòng.
Nguyễn Ngưng lấy hết quạt điều hòa trong không gian ra, sau đó đổ đầy đá vào phòng, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Châu Tố Lan chuyển toàn bộ cây xanh và hoa của mình vào nhà.
Ngửi thấy mùi hoa, Nguyễn Ngưng cảm thấy tâm trạng vui vẻ, thoải mái hơn không ít, nhưng hoa nhiều quá cũng không tốt: “Mẹ, mẹ để hai chậu bách hợp lại thôi còn mấy chậu khác thì cất vào không gian đi, nếu không cả phòng sẽ toàn là phấn hoa mất.”
Châu Tố Lan gật đầu: “Được.”
Tiểu Hoàng và Tiểu Hoàng Hoàng ngồi trước máy quạt.
Nguyễn Ngưng thấy thú vị, cảm thấy hai con chó của mình là thông minh nhất.
Nguyễn Thứ Phong sợ nóng nên do dự nói: “Hay là chúng ta chuyển xuống lầu dưới ở đi, hiện tại càng ở trên cao sẽ càng nóng.”
Nhìn căn nhà mà mình vừa mới dọn dẹp, Châu Tố Lan nói: “Nhưng nên chuyển đến tầng mấy đây, nếu có người quay lại thì chúng ta phải làm sao?”
“Hơn nữa không có ba lớp cửa, buổi tối tôi không dám ngủ.”
Nguyễn Ngưng đang xem cửa hàng hệ thống của mình, mong có thể đổi mới được các thiết bị điện lạnh công nghệ cao.
Nguyễn Thứ Phong thở dài nói: “Tiếc là bây giờ bên ngoài không thể dùng điện, nếu không tôi có thể giả bộ dỡ ba cánh cửa này xuống.”
Nguyễn Ngưng nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói: “Chúng ta cứ chuyển đi đi nhưng không phải chuyển xuống tầng dưới mà là chuyển đến một nơi khác.”
Nguyễn Thứ Phong kinh ngạc: “Chuyển đi?”
Nguyễn Ngưng gật đầu: “Bây giờ đã qua thời kỳ cực lạnh, con tin nhiều người sẽ cảm thấy khó chịu khi phải sống chung một chỗ với nhau nên sẽ bắt đầu dọn về.”
“Thật ra ban đầu con cũng không nghĩ có người sẽ muốn về nhà nhưng hôm nay ngay cả Trình Quý Khoan cũng có ý định này nên con đoán sẽ có rất nhiều người muốn về nhà.”
“Chúng ta sống ở đây không tiện.”
Châu Tố Lan nói: “Vậy chúng ta phải dọn đi đâu?”
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một hồi: “Cứ dọn đến khu biệt thự đi, ở đó nhà nào cũng có tầng hầm, có thể dùng trong thời kỳ cực nóng.”
Hai mắt Châu Tố Lan sáng lên.
Giống như những gì Nguyễn Ngưng nói, ngày thứ hai sau khi trại tị nạn mở cửa, mọi người bắt đầu di chuyển về.
Vì khu dân cư của bọn họ nhận được tin tức sớm nhất nên số lượng người chuyển ra khỏi trại tị nạn cũng là đông nhất, ngoại trừ những người tiếp tục muốn ở lại đó, cả sáu thành viên của Ủy ban tự cứu đều đã trở về.
Hiện tại thời tiết nóng nực, tầng trệt là nơi mặt trời chiếu đến ít nhất nên tất cả mọi người đều sống ở dưới lầu.
Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến Nguyễn Ngưng, cô nói với Văn Mai một tiếng, bảo bà ta dẫn theo Triệu Tiểu Bảo đến trại tị nạn.
Lúc đầu Văn Mai cũng không muốn, sau đó Nguyễn Ngưng nói bản thân phải đi nên bà ta mới bắt đắc dĩ phải đồng ý.