Nguyễn Thứ Phong nói: “Hay là chúng ta thử xem? Trước tiên chúng ta có thể đánh con lợn bất tỉnh, như vậy chẳng phải sẽ dễ hơn sao?”
Châu Tố Lan nói: “Sức lực của mẹ lớn nên ôm con lợn chắc không có vấn đề gì.”
Nguyễn Ngưng cố gắng chọn từ không gian một số kỹ năng: “Không biết có sách kỹ năng nào về lĩnh vực này không?”
Sau khi tìm kiếm hồi lâu, cô vẫn không tìm thấy.
Thực sự lúc đầu Nguyễn Ngưng không có ý định nuôi động vật, cô phải làm sao đây, vì không gian của cô không có chức năng này.
Nguyễn Ngưng chỉ có thể nói: “Chờ tìm một cơ hội khác xem có thể gặp được nhân tài trong lĩnh vực này không đã, lúc đó lại xin người ấy lời khuyên sau vậy.”
Không còn cách nào khác, Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan đều đồng ý, sau đó Tiểu Hắc bắt tay vào việc rửa chén và dọn dẹp.
Châu Tố Lan trêu Tiểu Hoàng Hoàng một chút rồi bật TV tiếp tục xem phim.
Nguyễn Ngưng ở trên điện thoại di động chơi một trò chơi nhỏ, thời gian đã đến mười hai giờ sáng.
Đôi mắt cô sáng lên, lập tức mở cửa hàng hệ thống và mỉm cười.
Các hạng mục được làm mới ở trên: một nhà máy chăn nuôi và chế biến đơn giản.
Giá: mười nghìn điểm cống hiến.
Giới thiệu: Nó có diện tích ba nghìn mét vuông và cần được sử dụng với không gian trồng trọt.
Nhà máy được trang bị một trang trại chăn nuôi hoàn toàn sinh thái, có thể nuôi nhiều loại động vật nhỏ khác nhau, đồng thời có thể thực hiện các hoạt động giết mổ và chế biến thực phẩm sơ cấp, sản xuất sữa, thịt khô, xúc xích và các thực phẩm khác.
Tuy không phải là công nghệ cao nhưng có chất lượng cao, giá thành rẻ và rất đáng sở hữu.
Nguyễn Ngưng hỏi hệ thống: “Xin lỗi, mười nghìn điểm cống hiến có tính là rẻ không?”
Hệ thống nói: “Cái này rất rẻ, ký chủ cứ nghĩ tới cái ao trước đó cũng có cái giá này, bây giờ với mức giá này còn có thể dùng để chế biến được nhiều thức ăn hơn rồi. Một dây chuyền sản xuất nhưng chỉ có mười nghìn, quá là hời.”
Nguyễn Ngưng đau lòng một lát, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, vậy thì đặt hàng đi.”
Tuy mười nghìn điểm cống hiến có hơi đắt nhưng chắc chắn hệ thống không thể cải tạo cho cô được, với lại trang trại lập tức mở rộng đến ba nghìn mét vuông, có thể dùng để chất rất nhiều vật liệu.
Sau đó hệ thống nhắc nhở: “Phát hiện ký chủ có thẻ giảm giá, bạn có muốn dùng không?”
Nguyễn Ngưng vui mừng đến mức quên mất mình có thứ này từ lúc nào: “Đương nhiên là dùng, giảm giá bao nhiêu? Có nhiều không?”
“Giảm giá ba mươi phần trăm.” Hệ thống nói tiếp: “Chúc mừng ký chủ, bạn đã sử dụng 7000 điểm đóng góp để mua một nhà máy chăn nuôi và chế biến đơn giản.”
“Theo cấu hình không gian trồng trọt của bạn, ao đơn giản sẽ được chuyển đến nhà máy chăn nuôi, chế biến cho ký chủ và đất nông nghiệp sẽ được khôi phục.”
Nguyễn Ngưng vui mừng vì 7000 điểm kia được chi tiêu một cách hợp lí mà không hề lãng phí chút nào.
Châu Tố Lan đang xem TV cảm nhận được sự thay đổi trong không gian trồng trọt, bà ngạc nhiên hỏi: “Ngưng Ngưng, đây là cái gì vậy?”
Nguyễn Ngưng kể lại câu chuyện trong trang trại, Châu Tố Lan vui vẻ nói: “Tốt quá rồi, vậy thì gà vịt cùng heo không còn phải chen chúc thành một đống nữa, không gian bên trong cũng trở nên rộng hơn rất nhiều.”
Nguyễn Thứ Phong tò mò hỏi: “Hay là chúng ta thử giết hai con lợn đi?”
Châu Tố Lan nhìn sang Nguyễn Ngưng, cô lập tức nói: “Thử đi, tất nhiên phải thử một chút xem sao!”
Sau đó Châu Tố Lan đem ý thức tiến vào không gian và khởi động nhà máy chế biến.
Toàn bộ quá trình diễn ra yên tĩnh, thân thiện với môi trường, không có cảnh tượng đẫm máu, thịt lợn bị giết thịt được chia thành nhiều phần khác nhau và gửi đến trước mặt Châu Tố Lan.
Châu Tố Lan mở mắt ra và nói: “Đã giết xong hết rồi.”
Nguyễn Thứ Phong kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy? Có thể chế biến thành cái gì?”
“Có thể chế biến thành thịt lợn khô, xúc xích. Khuyến khích làm món cay. Bởi vì nó chưa bị thiến nên mùi thịt lợn tương đối nồng.”
“Nhưng chúng ta cần phải cung cấp đầy đủ gia vị thì mới chế biến được.”
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc: “Vậy mẹ thử chế biến nửa con lợn trước đi, còn lại gửi đến không gian của con.”