Ông ta tìm thấy hai cái chăn ở trong tủ, nhưng không dày như hai cái sử dụng trước đó.
Triệu Đại Thụy đột nhiên cảm thấy càng lạnh hơn, ông ta muốn đến nơi nào đó tìm chăn về dùng, sau đó đã mất đi ý thức.
Sáng hôm sau, Triệu Na Na mới phát hiện thi thể Triệu Đại Thụy đã đông cứng lại.
Trên mặt của cô ta không hề buồn bã chút nào, thậm chí còn lộ ra ý cười.
Lúc này hệ thống nói: “Cho nên Triệu Đại Thụy đã bị chết cóng, cũng không hẳn là chết cóng, nếu như lúc đó ông ta không đồng ý tặng vợ mình, nói không chừng còn giữ lại được một mạng sống.
“Xét thấy Triệu Đại Thụy cũng chỉ là vai phụ trong sách, luôn theo sau lo liệu việc vặt cho Sở Định Phong, nên số mệnh của hắn đã tiếp tục suy yếu.”
Hệ thống thở dài: “Đáng tiếc lần này lại không có quan hệ gì với ký chủ cả, nên không nhận được phần thưởng phong phú.”
Nguyễn Ngưng lại cảm thấy cũng tốt, dù sao lần này cô chẳng làm gì cả, còn Sở Định Phong lại đang tự dồn mình vào đường cùng.
Đây chẳng phải là tin tốt sao?
Đáng tiếc cho Trình Kiều Nguyệt.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Bây giờ thời tiết lạnh như vậy, Sở Định Phong có ra ngoài tìm củi không?”
Hệ thống nói: “Hắn tích trữ nguồn năng lượng nhất định, nhưng vì để che mắt gián điệp, nên chắc hắn đã để Triệu Na Na ra ngoài tìm củi, bản thân hắn chắc chắn chỉ biết tìm phụ nữ.”
Nguyễn Ngưng tặc lưỡi một tiếng: “Vẫn là ngươi hiểu hắn.”
Buổi chiều, Trình Quý Lịch và Trình Quý Khoan quay lại, Nguyễn Ngưng mở cửa cho bọn họ, phát hiện hai người họ có thể tìm được hai bếp than, còn có một chút than củi.
Nguyễn Ngưng kinh ngạc hỏi: “Hai người tìm thấy cái này ở đâu vậy, có phải hai người đã đi rất xa không?”
Trình Quý Lịch lắc đầu: “Đi bộ ở trên băng quá trơn, nên bọn tớ không đi xa, chỉ đi đến chỗ trước kia anh tớ hay đi. May sao lại gặp được một người đầu cơ tích trữ, đây là bọn tớ dùng đồ ăn để đổi với anh ta.”
Nguyễn Ngưng trong lòng thấy kỳ quái: “Anh ta có rất nhiều bếp than và than củi sao?”
Trình Quý Lịch nói: “Nhiều thì cũng không nhiều, nhưng cũng không ít.”
Cô ấy đưa bếp củi trong tay cho Nguyễn Ngưng cầm lấy: “Cái này là bọn tớ đổi cho cậu, cậu cầm lấy dùng trước đi.”
Nguyễn Ngưng hơi sửng sốt, không ngờ hai người lại đưa cho mình một cái, cô nhanh chóng nói: “Thực ra cha mẹ tớ ớ dưới thôn lên đây, bọn họ mang rất nhiều đồ dùng ở nông thôn, còn có một bếp than to.”
“Cái này tớ không cần đâu, bọn cậu mang về nhà rồi đốt hai bếp, chắc chắn sẽ ấm hơn một chút.”
Trình Quý Lịch nhìn Trình Quý Khoan.
Trình Quý Khoan gật đầu: “Nếu cô có rồi thì càng tốt, chúng tôi sẽ tự dùng.”
Anh tiếp tục nói: “Đường bên ngoài rất khó đi, chúng tôi định ngày mai ở trong nhà nghĩ cách, xem có thể tự làm một chiếc xe trượt tuyết để ra ngoài không, thì hôm sau sẽ tiếp tục ra ngoài.”
Nguyễn Ngưng gật đầu: “Được, hôm sau tôi sẽ ra ngoài cùng hai người. Bạn trai cũ của tôi là một người thích du ngoạn, anh ấy để lại rất nhiều trang bị ngoài trời, lát sau tôi cũng tìm xem có giày trượt băng nào còn dùng được không.”
Trình Quý Lịch không ôm hy vọng: “Có thể tìm được thì tốt rồi. Ngưng Ngưng, bọn tớ về nhà trước đây, cậu cũng đừng ở bên ngoài sẽ bị lạnh cóng đó.”
Nguyễn Ngưng nhìn cô ấy, thầm thở dài: “Được, sáng sớm hôm sau chúng ta gặp lại.”
Quay về phòng, Nguyễn Ngưng lấy một đôi giày trượt tuyết ở trong không gian ra, còn có xe trượt tuyết, thậm chí có cả xe mô tô trượt tuyết nữa.
Vì không đi xa nên nên mô tô là không cần thiết, Nguyễn Ngưng lại cất vào bên trong.
Nguyễn Thứ Phong tò mò hỏi: “Con gái, con định đi ra ngoài sao?”
Nguyễn Ngưng gật đầu: “Con muốn đi xem tình hình thế nào.”
Nguyễn Thứ Phong nói: “Vậy cha đi cùng con, mẹ con sẽ ở nhà phụ trách hâm thức ăn.”