Cơm thì không ăn nữa, trời nóng quá không có khẩu vị.
Nguyễn Ngưng ở trong phòng nghỉ ngơi hai tiếng, sau đó dọn dẹp đồ trong phòng, quyết định ra ngoài đi dạo.
Cô chỉ có mười máy dịch dung mà mỗi máy dịch dung chỉ dùng được hai mươi bốn giờ, không được lãng phí.
Phần lớn mọi người đều sẽ ra ngoài sẽ tranh thủ ra ngoài vào buổi tối, trên đường đi Nguyễn Ngưng nghe thấy vô số tiếng kêu gào và tiếng khóc.
Có lẽ người nhặt rác đã bị cướp.
Trong tiểu thuyết, thời kỳ cực nóng sẽ rất hay gặp cảnh tượng này, nếu không trở thành người nhặt rác của căn cứ, trừ khi người đó điên rồi, hoặc là chán sống.
Mà gia nhập căn cứ còn khổ hơn, cực khổ moi móc lương thực nhưng chẳng biết nó bị cướp đi lúc nào.
Ba giờ sáng, Nguyễn Ngưng trở lại căn cứ Minh Nhật, cô quan sát đám người đang đi vào căn cứ, đáng tiếc vẫn không có bóng dáng của Sở Định Phong.
Mọi chuyện vẫn như vậy vào ngày hôm sau.
Ngày thứ ba, Nguyễn Ngưng tìm được người gác cổng khu B, đưa cho anh ta một gói bánh quy nén: “Làm cách nào để đăng ký trở thành thành viên chính thức của căn cứ?”
Người này biết trong tay cô có thuốc lá, lập tức cười nói: “Cái này đơn giản, chỉ cần đăng ký.”
Nguyễn Ngưng: “Vậy anh đăng ký cho tôi đi, tôi tên Lý Kỳ, Kỳ trong quốc kỳ.”
Người đó viết tên Lý Kỳ vào sổ, sau đó trao cho cô một chiếc huy chương đồng có ghi tên mình: “Đây là huy chương của thành viên chính thức chỗ chúng ta, hãy giữ lấy.”
“Anh có định chuyển đến khu A không?”
Nguyễn Ngưng: “Đương nhiên.”
“Nhưng bên đó, mọi người đều được xếp hạng theo đóng góp của họ. Bây giờ anh chỉ có thể sống trong nhà tập thể.”
Nguyễn Ngưng nói: “Vãi, các thành viên chính thức đều không có gia đình sao?”
“Có chứ, nhưng muốn thì phải trả tiền thuê nhà.” Anh Ba nhanh chóng cười nịnh nọt: “Anh Kỳ, nếu không thì thế này, tôi sẽ nói tốt về anh để xem có chuyển tiền thuê nhà bên này sang đó được không nhé, nhưng mà có điều…”
Nguyễn Ngưng vênh váo tự đắc hỏi: “Muốn bao nhiêu? Trên một ký rưỡi thì miễn bàn.”
Anh Ba nhanh chóng nói: “Chỉ cần một ký rưỡi, một ký rưỡi bánh quy nén. Tôi sẽ giải quyết ổn thỏa và cho anh một “phòng đơn” ở khu A”.
Nguyễn Ngưng cười: “Được.”
Thấy đã đạt được thỏa thuận, Tô Tử Duệ đi tới, rụt rè hỏi: “Anh, anh quyết định gia nhập căn cứ sao?”
“Đương nhiên, tôi tới đây là muốn sống tốt hơn. Đương nhiên tôi muốn gia nhập căn cứ rồi.”
Tô Tử Duệ “ồ” lên một tiếng.
Nguyễn Ngưng nhìn cậu ta từ trên xuống dưới: “Đi với tôi, tôi có việc muốn nhờ cậu.”
Tô Tử Duệ nhanh chóng đi theo cô.
Nguyễn Ngưng biết tại sao cậu ta luôn tìm cơ hội nói chuyện với cô, chẳng qua phận tép riu dưới đáy xã hội sẽ khó mà sống trong thời mạt thế, cậu ta muốn nương nhờ cô để không ai dám coi thường cậu ta nữa.
Và cô sẵn lòng hợp tác với cậu ta.
Hai người đi đến một khu vực hoang vắng, Nguyễn Ngưng nói: “Tạm thời cậu ở lại khu B, tôi có việc muốn nhờ cậu.”
Đôi mắt Tô Tử Duệ sáng lên: “Đại ca, anh có việc gì cứ việc hỏi em, em đảm bảo sẽ làm tốt.”
Nguyễn Ngưng: “Phiền cậu giúp tôi trông chừng khu B xem có ai bị cụt tay không, nếu phát hiện thì nghĩ cách báo cho tôi biết.”
Tô Tử Duệ đồng ý ngay lập tức.
Nguyễn Ngưng: “Chuyện này mà thành công, một lần tôi cho cậu một ký bánh quy nén, nhưng cậu nhớ phải lanh trí vào, đừng để người khác biết tôi đang tìm người.”
“Đại ca, anh yên tâm.” Tô Tử Duệ nói:”Em đã sống một mình hơn một năm, em biết nên làm như thế nào.”
Nguyễn Ngưng hài lòng gật đầu.
Sau đó, người hỗ trợ đăng ký đưa Nguyễn Ngưng đến khu A.
Thật ra nơi này được mọi người hoan nghênh hơn khu B nhiều.
Nguyên nhân rất đơn giản, dù sao cũng đã gia nhập căn cứ rồi, cần gì trả tiền thuê nhà nữa chứ? Sao không trở thành thành viên chức thức, giao du với những người có năng lực, như vậy thì sẽ không sợ bị bắt nạt nữa.
Rất có thể phải giết người, nhưng bây giờ muốn sống mà không giết người thì sống nổi sao?