Sở Định Phong thầm nghĩ cho dù ông ta có đi ra ngoài hay không cũng chẳng sao, nhưng vẫn ném hai viên thuốc hạ sốt xuống: “Tự lo lấy mình đi.”
Triệu Đại Thụy mừng như điên, ông ta cầm hai viên thuốc hạ sốt trong tay, rồi cứ thế đi ra ngoài.
Đi thẳng xuống bếp.
“Chậc, cặp sừng dài ghê.” Sở Định Phong nở nụ cười đắc ý sau đó quay đầu nhìn Trình Kiều Nguyệt: “Mẹ vợ, mẹ có muốn thuốc hạ sốt không?”
...
Trình Kiều Nguyệt không đáp lời hắn, bà ta lấy con dao mà mình đã giấu kín dưới chăn, cứa cổ.
Trong chốc lát máu nhuộm đầy giường
Sở Định Phong sửng sốt, chửi thề mấy câu, vô thức chạy tới dùng chăn giữ chặt lấy miệng vết thương của bà ta..
Trình Quý Nguyệt đang bị sốt, máu nóng không ngừng chảy ra, nhuộm đầy hai tay của Sở Định Phong.
Thấy không thể cứu được người, Sở Định Phong ném chăn bông đi: “Mẹ nó! Sao lại xảy ra việc này cơ chứ! Hai mẹ con đều là hạng đàn bà ngu ngốc.”
Trong phòng, Triệu Na Na đang ngủ chập chờn bỗng nghe thấy tiếng động, cô ta chạy ra ngoài xem, đầu tiên nhìn thấy cha mình đang ở dưới bếp, cô ta mau chóng chạy đến trước cửa phòng của mẹ, nhìn thấy Trình Quý Nguyệt đang nằm trong vũng máu.
“Mẹ!” Triệu Na Na khóc lóc chạy tới bên giường, muốn ôm mẹ.
Sở Định Phong tóm lấy cô ta: “Không phải nói cô không được vào trong phòng sao? Cô còn phải mang thai, nếu như bị sốt thì phải làm sao?”
Triệu Na Na khản cả giọng: “Anh buông tôi ra, mẹ tôi đã xảy ra việc gì vậy?”
Sở Định Phong nói: “Bà ấy không gắng gượng được nữa, cảm thấy sống quá đau khổ, cho nên tự sát rồi.”
“Không thể nào!” Trong mắt Triệu Na Na ngập tràn thù hận, nhìn chằm chằm vào Sở Định Phong.
Sở Định Phong hoàn toàn không coi trọng chuyện này, dù sao Triệu Na Na chỉ là cô gái mười tám tuổi, tính cách yếu đuối có thể bắt nạt được.
Đến ngay cả việc bị cha đem đi tặng cho người khác, cô ta cũng chỉ biết khóc lóc cam chịu.
Sở Định Phong nói: “Không có gì là không thể, không tin cô hỏi cha cô đi, tôi đã đưa thuốc hạ sốt cho hai người bọn họ rồi.”
Triệu Na Na nhìn vào trong phòng bếp, thấy cha mình đang nhanh chóng uống thuốc hạ sốt.
“Thật sao?” Cô ta ngơ ngác hỏi Sở Định Phong.
Sở Định Phong nói: “Đương nhiên là thật rồi, tôi lừa cô làm gì, tôi cần phải lừa cô sao?”
Tôi cần phải lừa cô sao?
Cô ta đã làm gì mà khiến cho người đàn ông này khinh thường cô ta đến vậy?
Triệu Na Na như bị sét đánh, vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt cũng không còn ánh sáng nữa.
Sở Định Phong: “Cô mau đi cùng tôi, ở đây để cha cô dọn dẹp, tối nay nhiệt độ có thể giảm xuống, chúng ta vứt một ít đồ dùng vào trong lò sưởi, nhóm chút lửa.
Triệu Na Na nhìn anh ta một cái, cụp mắt xuống nói: “Được.”
Sở Định Phong là kẻ siêng ăn nhác làm, nên chuyện chẻ củi đều là Triệu Na Na làm, cô ta cầm lấy một chiếc rìu nặng, bổ từng nhát xuống cai ghế gỗ.
“Bịch.”
“Bịch.”
Không biết đã qua bao lâu, lò sưởi cũng được nhóm lên, Sở Định Phong bảo Triệu Na Na đóng chặt cửa sổ lại, kéo sofa lại gần đống lửa.
Triệu Na Na lần lượt làm theo, ôm em trai đã khóc đến mệt rũ rượi ngồi xuống cạnh đống lửa.
Một lát sau, Triệu Đại Thụy cẩn thận đi lại gần hỏi: “Thủ lĩnh, tôi có thể đến ngồi sưởi ấm cùng được không?”
Sở Định Phong tức giận nói: “Ông bị bệnh chưa khỏi, muốn lây bệnh tận thế cho con trai con gái mình sao, con trai ông mới bốn tuổi đúng không? Nó chịu nổi à?”
Nét mặt Triệu Đại Thụy lóe lên vẻ kháng cự, cuối cùng vẫn quay người về phòng.
Đêm nay trôi qua dài đằng đẵng.
Triệu Đại Thụy nghĩ hình như bản thân đã hạ sốt rồi, bởi vì ông ta cảm thấy rét căm căm.