Hai mắt Nguyễn Ngưng sáng lên: “Có thể trồng trọt không, diện tích bao lớn?”
Chu Tố Lan ước tính một chút: “Khoảng một mẫu đất.”
Nguyễn Ngưng: “Có hạn chế về chiều cao không?”
Chu Tố Lan sửng sốt một chút, hiển nhiên là chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, bà đi vào trong không gian trồng trọt: “Hình như chỉ cao bốn hay năm mét gì đó, chắc là năm mét, không thể cao thêm.”
Nguyễn Ngưng âm thầm tính toán.
Một mẫu đất có diện tích xấp xỉ sáu trăm sáu mươi sáu mét vuông, cộng với chiều cao năm mét, nghĩa là tổng cộng hơn ba ngàn ba trăm mét khối.
Cô làm việc chăm chỉ suốt ba tháng mới mở rộng không gian được hơn bốn ngàn mét khối.
Tất nhiên, việc sử dụng không gian trồng cây để làm kho chứa chắc chắn là không đáng, nhưng cây cối thường không mọc cao đến mức đó nên không biết có thể dùng nó để trữ đồ không.
Cho dù không trữ đồ, một mẫu đất cũng đã quá đủ để gia đình bọn họ trồng trọt.
Đột nhiên Nguyễn Ngưng nghĩ đến một chuyện: “Thời gian trong không gian trồng trọt này có hệ số nhân không?”
Chu Tố Lan gặp phải quá nhiều thuật ngữ mới: “Cái này lại là thứ gì?”
“Ví dụ lúa nước cần phải bảy tám tháng mới thu hoặc được, không gian này có thể rút thành ba tháng không? Có nghĩa là dòng chảy thời gian ở đây nhanh hơn thế giới hiện thực.”
Chu Tố Lan lắc đầu: “Không biết.”
Nguyễn Ngưng âm thầm hỏi hệ thống: “Bàn tay vàng của mẹ ta có thể tăng trưởng gấp đôi không?”
Hệ thống trả lời: “Tạm thời thì không thể, không gian trồng trọt của bà ấy sẽ tăng dần theo sự phát triển của ngài.”
Trong lòng Nguyễn Ngưng đã có dự kiến từ trước, cô nhìn sang cha của mình.
Thấy hai mẹ con nhìn mình với ánh mắt trông mong, Nguyễn Thứ Phong vội vàng nói: “Cha không có, con với mẹ đừng nhìn cha, cha vẫn là cha bình thường.”
Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười, trong khi đó Chu Tố Lan lại đắc ý nói: “Tất cả mọi người đều xuyên vào sách, sao ông lại không có bàn tay vàng được?”
Nguyễn Thứ Phong không dám nói nửa chữ.
Thấy Nguyễn Ngưng đã chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn nên ba người quyết định tổ chức một bữa tiệc đoàn tụ.
Nguyễn Thứ Phong mở bình rượu Mao Đài ra, than thở nói: “Năm năm trước lúc tôi đến nhà ông Trần, ông ấy đã mời tôi uống thử bình rượu Mao Đài mà ông ấy cất giấu bấy lâu, nhưng nơi đó cũng không phải là trấn Mao Đài.”
Nguyễn Ngưng cười hì hì rót cho ông ấy một chén rượu.
Chu Tố Lan ăn một miếng thịt bò: “Cái này không phải do con làm đúng không?”
Nguyễn Ngưng vội vàng nói: “Bây giờ không tiện nấu ăn, đây là thế giới thiên tai, có rất nhiều người bị đói bụng, nếu có mùi đồ ăn ở trong nhà thì sẽ bị cướp.”
Chu Tố Lan kinh ngạc: “Đáng sợ như vậy?”
Nguyễn Ngưng: “Ngày mai hai người ra ngoài nhìn sẽ biết, có rất nhiều gia đình không có lương thực để ăn.”
Chu Tố Lan thở dài nói: “Lát nữa con đưa cho mẹ quyển sách kỳ lạ kia đi, buổi tối mẹ thường không ngủ được, để mẹ với cha con nghiên cứu nó.”
Nguyễn Ngưng: “Việc này tạm thời không cần gấp, hai người cứ từ từ mà xem. Bên ngoài đang có dịch bệnh, tạm thời không thể ra ngoài.”
Nguyễn Thứ Phong trợn mắt: “Thảm đến vậy sao?”
Nguyễn Ngưng gật đầu, gắp cho ông ấy một miếng thịt vịt do cô tự tay làm: “Cho nên hai người chờ năm ngày nữa hẵn ra ngoài, đến lúc đó có lẽ dịch bệnh đã biến mất.”
Chu Tố Lan tò mò: “Tại sao lại biến mất?”
“Có lẽ vì nhiệt độ quá thấp, chính nó cũng không sống nổi.” Nguyễn Ngưng nói: “Dù sao tác giả cũng ghi như vậy.”
Nguyễn Thứ Phong trầm ngâm: “Vậy chúng ta ở nhà làm gì, cứ đọc tiểu thuyết thôi hả?”
Nguyễn Ngưng: “Đương nhiên là không, ngày mai cha sẽ bận rộn lắm đấy.”
“Đầu tiên, cha phải giúp con cải tạo lại hệ thống dây điện trong nhà, tận dụng hết số pin mà con đang tích trữ, ít nhất cũng phải sử dụng được chăn điện.”
“Ngoài ra, con còn mua được một cái bếp lò rất lớn, cha phải giúp con lắp đặt nó.”
“Trong tay con còn có một cái máy phát điện diesel loại cách âm, ngày mai cũng sẽ bắt đầu chạy thử.”