Cô cũng xé thêm vài cái miếng dán giữ nhiệt mới ra để dùng.
Ngay khi trời sắp sáng, Nguyễn Ngưng cảm thấy người đó sẽ không ra tay, dù sao cho dù đối phương có là Sở Định Phong thì có lẽ bây giờ hắn cũng không có thực lực diệt sạch hang ổ kẻ thù.
Bỗng nhiên, người kia hành động.
Nguyễn Ngưng vội vàng tập trung tinh thần nhìn người đó.
Có lẽ người đàn ông này không thể chịu đựng được nữa, sau khi đứng dậy, đầu tiên anh ta căng thẳng nhìn vào cửa động, sau đó xoa cổ, xoa tay và chân của mình.
Tiếp theo, anh ta lại ngồi xổm xuống.
Lúc này, Nguyễn Ngưng đã thấy rõ người này có tay trái.
Mẹ nó! Căn bản không phải Sở Định Phong.
Nguyễn Ngưng thức trắng nguyên đêm để canh chừng nên rất bực.
“Vậy mà Sở Định Phong lại không tới, hắn không đi theo tình tiết trong cốt truyện sao?”
“Ta mệt quá!”
Lúc này, dưới chân núi truyền đến tiếng của quân đội.
Cái người đã theo dõi suốt đêm kia vui mừng khôn xiết, háo hức chờ đợi sự xuất hiện của đoàn người.
Lúc này, Nguyễn Ngưng đã nhìn rõ bằng kính viễn vọng, người tới là quân đội của Tôn Vĩnh Siêu, có lẽ là bao vây diệt trừ Lạc Bân.
“Nơi này không nên ở lâu.” Nguyễn Ngưng khóc không ra nước mắt, dọn đồ chạy lấy người.
Cô còn chưa đi tới chân núi đã nghe thấy tiếng súng kịch liệt phát ra từ hầm trú ẩn ở ngọn núi bên kia.
Một lúc sau, tiếng súng dừng lại.
Hệ thống đột nhiên vui vẻ nói: “Chúc mừng ký chủ, Tôn Vĩnh Siêu đã đánh vào hầm trú ẩn, lấy được lượng lớn vật tư.”
“Ngài ngăn cản Sở Định Phong lấy được vật tư của Lạc Bân, được thưởng +5 thể chất, +4 tốc độ, +3 sức mạnh.”
“Nhận được ba trăm mét khối không gian dự trữ.”
“Nhận được thẻ định vị.”
“Thẻ định vị là một phương tiện dịch chuyển tức thời, sau khi ràng buộc, bất kể ngài đang ở đâu cũng có thể quay lại vị trí định vị ngay lập tức.”
“Thẻ định vị rất hiếm, mong ký chủ cẩn thận lựa chọn vị trí định vị.”
Nguyễn Ngưng như mở cờ trong bụng, đột nhiên cảm thấy lần phong ba này cũng không mệt lắm.
Vừa về đến nhà, việc đầu tiên cô làm chính là ngồi xuống trước bếp lò sưởi ấm, sau đó lấy cơm trắng nóng hổi, gà nướng, bắp cải xào cay và cơm cà tím từ trong không gian ra.
Nguyễn Thứ Phong đứng bên cạnh sốt ruột nói: “Rốt cuộc là thế nào, tối hôm qua có nhìn thấy cái tên Sở Định Phong kia không?”
Nguyễn Ngưng lắc đầu.
Nguyễn Thứ Phong vừa thở phào vừa khó hiểu: “Hắn không đến?”
“Có lẽ hắn vẫn còn đang phát triển.”
Nguyễn Ngưng cười với Nguyễn Thứ Phong: “Cha, hôm qua con lấy được một thứ tốt.”
Châu Tố Lan ở một bên nấu nước sôi, nghe vậy liền tò mò nói: “Có tác dụng gì thế, bây giờ có thể để con nói là thứ tốt thì chắc chắn sẽ không tệ.”
Nguyễn Ngưng lấy thẻ định vị ra.
Châu Tố Lan cầm lấy nhìn thử, hai mắt sáng rực: “Tốt quá, chúng ta buộc thẻ định vị này vào nhà mình hả?”
Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Sau này chúng ta sẽ phải rời khỏi đây, buộc vào chỗ này cũng không có ích gì.”
“Con định buộc nó vào xe RV, biến xe thành một điểm định vị di động.”
Châu Tố Lan vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Ý kiến này không tệ, vẫn là con thông minh nhất.”
Nguyễn Ngưng bật cười thành tiếng.
Mặc dù uổng công thức trắng nguyên đêm trên núi nhưng như thế cũng chứng tỏ Sở Định Phong không nắm giữ bàn tay vàng quá mạnh mẽ, vì vậy Nguyễn Ngưng có thể yên tâm ngủ bù.
Đến tối, Văn Mai trở về, vẫn là báo cáo không thấy Sở Định Phong.
Nguyễn Ngưng cảm thấy không thể bắt được người ở tòa nhà an toàn nên bảo Văn Mai rút về, dành thời gian kế tiếp tập trung trữ củi, hoặc đơn giản là chuyển đến trại tị nạn.
Văn Mai tỏ ý không muốn đến nơi đông người, hơn nữa cái tên hội trưởng Trần của Ủy ban tự cứu kia cũng đang ở trại tị nạn nên bà ta càng không muốn đi.
Nguyễn Ngưng cũng không miễn cưỡng, chỉ dặn bà ta nhất định phải trữ thật nhiều thứ dễ cháy.
Hôm sau, Nguyễn Ngưng muốn thử thẻ định vị.