Nguyễn Ngưng thở dài trong lòng, lắc đầu.
Hệ thống nói: “Cám ơn ngài đã đi cùng tôi suốt đoạn đường vừa qua, rất mong nhận được tin tức của ngài.”
Sau đó, Nguyễn Ngưng cảm thấy có gì đó là lạ.
Thực ra cũng không khác gì, giống như thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh, bên tai cuối cùng cũng không còn tiếng máy móc ầm ĩ nữa.
Hệ thống đi rồi.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát, sau đó dùng ngón tay chạm vào đạo cụ đảo ngược thời gian.
Sau một tiếng tinh tinh, giọng nói của hệ thống lại vang lên: “Người nhà của ngài sẽ được +7 thể chất, +7 tốc độ, +7 sức mạnh.”
Hệ thống lại thông báo phát phần thưởng lần nữa.
Nguyễn Ngưng thở dài trong lòng trước ma thuật đảo ngược thời gian, cũng tức là ngoại trừ cô, ngay cả hệ thống cũng không thể nhận ra rằng thời gian đã quay trở lại.
Trong lòng cô vẫn cảm thấy tiếc nuối vì phải chia tay.
Cưỡng ép hệ thống ở lại một phút đồng hồ xem như một chút tùy hứng của cô.
Cuối cùng, hệ thống lại hỏi một lần nữa: “Đã phát thưởng xong, hệ thống sắp tiến hành giải trừ trói buộc với ký chủ, xin hỏi ký chủ còn có nhu cầu gì không?”
Lần này Nguyễn Ngưng mở miệng nói: “00125, hy vọng ngươi có thể đạt được điểm khảo hạch cao nhất, về sau gặp được đối tác tốt hơn.”
Hệ thống cười nói: “Ta cũng hy vọng sau này ký chủ mỗi ngày đều vui vẻ, tất cả mọi mong muốn đều sẽ thành hiện thực.”
Dù sao bọn họ vẫn phải chia tay nhau, Nguyễn Ngưng cũng không nói gì nữa, mặc cho hệ thống giải trừ trói buộc.
Chỉ là một người bạn hai năm đột nhiên rời đi khiến cô có hơi đa sầu đa cảm.
Bên kia, Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan đã làm xong bữa tiệc thịnh soạn.
Ngoài đồ ăn làm sẵn trong không gian, họ còn tạm thời làm thêm cua hoàng đế, các loại hải sản tươi sống và hầm một con ngỗng lớn.
Nguyễn Ngưng lấy rượu Mao Đài ra, rót đầy cho cha mẹ, sau đó ba người cùng nâng ly ăn mừng.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ xuất phát đến Tân Hy Vọng.
Căn cứ Huyết Sắc vừa sao chép một lượng lớn đồ hộp, hơn nữa họ đã sớm có phương án dự trữ lương thực, trong kho có hàng đống bánh quy nén, cộng thêm rau, gà, vịt, lợn khắp núi non đồng bằng nên chắc chắn sẽ không bị chết đói.
Không bị cắn trả, Nguyễn Ngưng tin Ân Gia Nhu có thể dẫn theo các cô ấy sống sót.
Bây giờ Nguyễn Ngưng chọn đi đến Tân Hy Vọng là vì cô muốn đi gặp Trình Quý Lịch, nhân tiện thu xếp ổn thỏa cho cha mẹ cô ở đó.
Cô dự định sẽ đi tìm kho báu.
Đạo cụ kỹ năng cuối cùng mà hệ thống đưa cho cô chắc chắn có liên quan đến kho báu này, trong đó nhất định phải có thứ gì đó tốt hơn thiên phú cấp thần.
Vậy tại sao không đi nhìn thử?
Bắt đầu từ thành phố Nam Nguyên, gia đình ba người đã đến căn cứ Tân Hy Vọng trong vòng ba ngày, thân phận lần trước của bọn họ vẫn còn, nhưng họ đã chọn ở lại khu vực mới giải phóng.
Lúc này là khu 45.
Sở dĩ số lượng ngày càng giảm là vì hai ngày trước Tân Hy Vọng đã cử một nhóm người đi về phía Bắc, với ý định tìm cách tiếp tục khôi phục lại mỏ dầu.
Cộng thêm những người đi đến bờ biển và những người làm việc trong các mỏ than, nhân sự của căn cứ Tân Hy Vọng giảm xuống còn một trăm bảy mươi nghìn người.
Một trăm bảy mươi nghìn người này là nguồn lực lớn ở khu lớn phía sau, chịu trách nhiệm sản xuất và chế biến thực phẩm cũng như các nhu yếu phẩm hàng ngày.
So với những gì đã thấy và nghe lần trước, lần này nhìn chung Tân Hy Vọng đã phồn thịnh hơn, rõ ràng nhất chính là người dân không còn gầy gò nữa, khuôn mặt cũng sạch sẽ hơn.
Mưa nhiều cộng thêm mùa đông sắp đến, mọi người bắt đầu nuôi tóc lại.
Những ngôi nhà gỗ không chống lại được cái lạnh nên nhiều người đã nhặt gạch từ đống đổ nát của thành phố, hoặc sử dụng phương pháp làm nhà bùn cũ để xây cho mình một ngôi nhà nhỏ tươm tất.