Sau khi dán thẻ định vị vào, Nguyễn Ngưng bước ra ngoài xe RV, lẩm bẩm một tiếng “trở về”, sau đó cô lập tức quay lại xe RV.
Nguyễn Ngưng vui vẻ: “Không tệ, không tệ, chức năng này thật sự rất trâu.”
“Nhược điểm là không thể tự do di chuyển, nhưng cũng là một lá bùa hộ mệnh.”
Cô thử vài lần, hiệu quả giống nhau như đúc, chỉ cần mặc niệm một tiếng trở về ở trong lòng là có thể lập tức quay lại bên trong xe RV.
Hiện tại đã xác nhận được hiệu quả, Nguyễn Ngưng cất xe RV vào.
Tiếp theo, cô quyết định đến chợ tự phát hỏi thăm tình hình.
Hôm qua doanh trại Nguyệt Sơn bị tập kích, bây giờ bên ngoài khẳng định có rất nhiều tin đồn, Nguyễn Ngưng cũng muốn làm rõ tại sao tối qua lại như vậy, vì sao Sở Định Phong lại không xuất hiện.
Không lẽ là hắn bị ảnh hưởng bởi nội dung cốt truyện nên mới không hưởng được phúc lợi này?
Khoảng một giờ trưa, Nguyễn Ngưng đến chợ tự phát.
Vừa nhìn thấy cô, Lý Vận Sơn vội vàng chạy đến nói: “Cô Nguyễn, cuối cùng cô cũng chịu đến, anh Ngô để tôi chuyển lời với cô, người cô muốn tìm đang ở doanh trại Nguyệt Sơn.”
Nguyễn Ngưng có hơi ngạc nhiên: “Thật không?”
“Đương nhiên là thật.” Lý Vận Sơn nói: “Tình huống cụ thể thì tôi không rõ lắm, tôi sai người đi gọi anh Ngô đến, để anh ấy giải thích với cô.”
Nguyễn Ngưng nở nụ cười chân thành: “Làm phiền rồi.”
Lý Vận Sơn sai người đi gọi Ngô Đại Vĩ, sau đó nói với Nguyễn Ngưng: “Cô Nguyễn, cô xem xem có muốn thứ gì không.”
“Mấy ngày trước, bốn sở chỉ huy lớn đã yêu cầu tôi chuẩn bị một ít củi và lương thực, hóa ra giá cả mọi thứ đều tăng cao.”
“Không biết bên trại tị nạn lấy đâu ra nhiều gạo, đồ hộp như vậy làm mọi thứ ở đây đều rớt giá, giờ bán cũng không bán được”.
Nguyễn Ngưng vừa cười vừa nói: “Bán không được nên để tôi mua?”
Lý Vận Sơn cười nói: “Tôi chỉ cảm thấy trong tương lai vẫn sẽ thiếu, cô có thể nhân cơ hội trữ một chút.”
Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Quên đi, sắp hết hạn rồi phải không?”
Lý Vận Sơn cười khẽ: “Cái dài nhất còn có hạn sử dụng nửa năm.”
Nguyễn Ngưng không tiếp tục nói nhảm với anh ta nữa mà đến văn phòng đợi Ngô Đại Vĩ.
Khoảng nửa tiếng sau, anh ta vội vàng đẩy cửa đi vào, dáng vẻ giống như ngồi trên đống lửa.
Nguyễn Ngưng cười nói: “Anh Ngô, tôi nghe anh Lý nói anh tìm được cái người đứt tay kia rồi đúng không?”
Ngô Đại Vĩ xua tay liên tục, tỏ vẻ không nói nên lời.
Anh ta lấy bình trà trong túi ra, sau đó lại lấy nước khoáng đông lạnh ra, dùng dao cắt bỏ chai nhựa rồi ném đá viên vào bình trà.
Sau khi được đun bằng lửa, những khối băng từ chảy ra.
Ngô Đại Vĩ không thể chờ đợi lâu hơn nữa, anh ta vội vàng nhấp một ngụm nhỏ, làm ẩm môi.
Anh ta đặt chiếc bình trở lại đống lửa, khàn giọng nói: “Bên ngoài loạn quá, hôm nay tôi bận cả buổi sáng.”
Nguyễn Ngưng: “Không vội, anh uống nước trước đi.”
Ngô Đại Vĩ gật đầu liên tục, đợi nước trong bình tan ra một chút, anh ta vội vàng cầm ly lên uống hết trong một ngụm.
Mặc dù đã được đun lên nhưng thật ra vẫn còn hơi lạnh, Ngô Đại Vĩ uống vào, trong miệng vừa có cảm giác dễ chịu, vừa cảm thấy lạnh buốt.
Đặt ấm trà xuống bếp lửa xong, Ngô Đại Vĩ quay đầu nói: “Hôm qua, doanh trại Nguyệt Sơn bị tấn công, hôm nay có rất nhiều người bị bắt.”
Nguyễn Ngưng nói: “Chuyện này tôi cũng có nghe qua một chút nhưng việc này có liên quan gì đến người tôi đang tìm?”
“Có liên quan, không biết hôm qua người kia làm thế nào trà trộn vào doanh trại Nguyệt Sơn.”
Ngô Đại Vĩ nói: “Tôi nghe người ta nói lúc hắn đi ra thì gặp ngay thời điểm doanh trại Nguyệt Sơn bị tập kích nên đã trốn vào trong nhà người khác.”
“Không ngờ lại trùng hợp là nhà của Khương Phó Hải.”
Nguyễn Ngưng nhíu mày.
“Hình như người này quen con gái của Khương Phó Hải, nói chung là hắn ở lại nhà họ Khương một đêm.”
“Đêm qua Khương Phó Hải không có ở doanh trại Nguyệt Sơn, không biết là để làm cái gì, hắn ở cùng con gái nhà họ Khương một đêm, sau đó còn nói bản thân đang bảo vệ cho con gái của nhà giàu nhất.”