Nhưng ngay cả một bộ cô cũng không mua nổi.
“Thống Thống, nếu hôm nay ta không mua thì ngày mai sẽ đổi thành cái khác hả?”
Hệ thống trả lời: “Đúng vậy, sáng nào cũng sẽ đổi sang cái mới.”
“Vậy sau này xác suất soát lại nó là bao nhiêu?”
Hệ thống: “Hoàn toàn ngẫu nhiên, không tính được xác suất.”
Nguyễn Ngưng chỉ cảm thấy đau lòng không chịu nổi.
Muốn mua vật phẩm trong cửa hàng của hệ thống, cần có điểm cống hiến.
Hiện tại Nguyễn Ngưng chỉ có một ngàn điểm cống hiến, mà một bộ quần áo giữ nhiệt cần một ngàn năm trăm điểm, cô còn thiếu rất nhiều.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn nó đổi thành cái khác.
Dù sao, đêm đó Nguyễn Ngưng cũng không ngủ được, cô thức đến mười hai giờ, dán mắt vào nhìn cửa hàng của hệ thống đổi mới.
Thứ được làm mới lần này là phân bón hữu cơ, có thể cung cấp rất nhiều chất dinh dưỡng cho đất, bất kể giai đoạn sinh trưởng nào của cây trồng cũng dùng được, mỗi một phần có giá là một điểm cống hiến.
Nguyễn Ngưng nhanh chóng trả tiền: “Thống Thống, trực tiếp áp dụng những thứ này vào không gian trồng trọt đi.”
Hệ thống cười hì hì nói: “Được, ký chủ.”
Dù sao cũng đã nửa đêm nên Nguyễn Ngưng tranh thủ dọn sạch không gian tủ lạnh và không gian trữ đồ.
Hôm nay, tốc độ làm mới của cô đã được điều chỉnh thành bốn lần, tức là mỗi ngày cô có thể làm mới tám trăm viên đạn, còn chưa kể các loại vật tư khác.
Tiếp theo, Nguyễn Ngưng quyết định sẽ bảo cha mẹ ngừng nấu đồ ăn chín lại, tập trung tinh thần tìm một chỗ không người để luyện bắn súng.
Bây giờ tung tích của Sở Định Phong là một ẩn số, phạm vi giám sát của cô chỉ có mười mét, cô phải nhanh chóng nâng cao khả năng phòng thủ và sức chiến đấu của mọi người trong gia đình, không thể cứ tích trữ lương thực như trước.
Lập kế hoạch xong, hôm sau, trời vừa sáng Nguyễn Ngưng đã bàn bạc với cha mẹ rồi cùng họ đi ra ngoài luyện bắn súng.
Ba người tìm được một chỗ rộng rãi, Nguyễn Ngưng dựng một cái lều chắn gió lớn ở gần đó, trải thêm một tấm nệm thật dày rồi phủ chăn lên, như thế nếu bọn họ cảm thấy lạnh thì có thể vào trong nghỉ ngơi một lát.
Nguyễn Thứ Phong và Chu Tố Lan đang nhắm bắn.
Sau một thời gian dài luyện tập, hai người cũng coi như đã thành thạo các động tác bắn súng, độ chính xác cũng đã cao hơn không ít.
Để đạt được kết quả này không thể không kể đến số lượng đạn khổng lồ mà Nguyễn Ngưng đã cung cấp cho họ, theo thông tin mà Trình Quý Lịch tiết lộ, hiện tại bên phía bộ đội đang rất thiếu đạn dược nên không thể huấn luyện thường xuyên.
Sau khi dựng lều xong, Nguyễn Ngưng bắt đầu luyện bắn cung liên hợp.
Mặc dù trong tay cô có súng nhưng không phải tình huống nào cũng có thể dùng súng, điển hình là lần trước cô đã phạm sai lầm trong trận đấu tay đôi với Sở Định Phong.
Sau khi suy nghĩ lại, Nguyễn Ngưng cảm thấy lẽ ra cô nên dùng cung liên hợp.
Cha mẹ cô cũng cần tập cái này nhưng bây giờ cô vẫn chưa quen với cung liên hợp nên cần tập trước rồi mới dạy cho họ.
Gia đình bọn họ ở đây cả ngày, lạnh thì trốn vào lều, đói thì ăn đồ ăn làm sẵn.
Cứ luyện tập liên tục như vậy hai ngày, cuối cùng bọn họ cũng đã chờ được ngày khoai tây chín.
Đây là chuyện lớn, cả nhà họ ngồi quây quần bên bếp lửa, Nguyễn Thứ Phong xúc động nhất: “Hai người nói xem sản lượng của mỗi mẫu có thể đạt tới hai tấn không?”
Chu Tố Lan không chắc lắm: “Chúng ta không có đủ phân bón nên có lẽ không đạt tới mức đó, nhưng ít nhất cũng phải khoảng một tấn rưỡi.”
“Một tấn rưỡi cũng được.”
Cả khuôn mặt Nguyễn Thứ Phong sáng lên niềm vui vì một mùa bội thu: “Thật ra công việc đồng áng này cũng không khó lắm, không phải tự mình gieo hạt, cũng chẳng phải tự mình đào khoai, nếu công nghệ này có thể trở thành hiện thực, chắc chắn sẽ rất được nông dân yêu thích.”