Mấy cái súng cỏn con thì thôi đi, đây chính là súng máy hạng nặng đó, còn cả lựu đạn nữa.
Nếu như bị phía chính phủ phát hiện cô mua mấy thứ này.
Ha ha.
Sau khi chia tay với Châu Tiểu Nhiễm, Nguyễn Ngưng đi đến một nơi không người sau đó dùng máy định vị về đến nhà.
Không thể không nói, máy định vị thật sự rất có ích, đã giúp cô tiết kiệm được vô số thời gian.
Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan biết gần đây cô luôn bận rộn ra ngoài, nên khi thấy cô không khỏi thương xót.
Nguyễn Ngưng nói: “Sau này đừng chờ con nữa, cha mẹ buồn ngủ thì cứ ngủ trước, bây giờ giá trị may mắn của con rất cao, ra ngoài rất an toàn.”
Nguyễn Thứ Phong lắc đầu nói: “Mẹ con không thấy con về là không ngủ được.”
“Với lại vốn cha mẹ cũng không làm gì cả, làm sao ngủ mãi như vậy được.”
Nguyễn Ngưng cười nói: “Vậy cha mẹ tiếp tục xem TV đi, con đi tắm rửa đã.”
Châu Tố Lan nhanh nói: “Nôn nóng như vậy làm gì, con ăn bữa khuya trước đã… À không đúng, là cơm tối chứ?”
Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười, lấy một phần cua cay trong không gian ra.
Tắm rửa xong trở về, Nguyễn Ngưng mở cửa hàng hệ thống ra.
Bởi vì đã là ngày hôm sau, trong cửa hàng đã đổi mới thành một lọ thuốc ngủ, mục mô tả nói có thể cải thiện chất lượng giấc ngủ, kéo dài thời gian của giấc ngủ.
Giá bán là mười điểm cống hiến.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc rồi mua lọ thuốc ngủ này.
Hai ngày tiếp theo cô không ra khỏi nhà.
Nguyễn Thứ Phong đã sửa chữa xong tám chiếc xe, ngoài ra có hai chiếc bị phá ra để lấy linh kiện, và một chiếc sửa mãi không xong.
Trong không gian còn có máy bay không người lái hư hỏng, mấy thứ này cần phải đưa Vương Mân sửa chữa, không thể sốt ruột.
Nguyễn Ngưng rúc trong nhà chủ yếu chờ cửa hàng đổi mới.
Ước chừng mười hai giờ đêm của năm ngày sau, cuối cùng hệ thống chủ đã tung ra món đồ mà cô cần.
Thiết bị tàng hình!
Có món hàng tuyệt vời này, Nguyễn Ngưng đã có cách.
Lần trước cô đã thất sách chỉ mua mỗi một cái, nên lần này cắn môi quyết định mua một lần mười cái.
Nguyễn Ngưng không nói với cha mẹ chuyện cô muốn làm, chỉ nói với họ cô sẽ ra ngoài cả đêm.
Tuy Châu Tố Lan rất lo lắng nhưng vẫn không cản cô.
Hai giờ tối, Nguyễn Ngưng đi ra khỏi nhà.
Lần trước, sau khi Châu Tiểu Nhiễm dẫn cô đến đó thì cô đã âm thầm nhớ kỹ tên của những tòa nhà xung quanh, sau đó lại lên bản đồ trên điện thoại để tìm tòi, phát hiện ra đây là một trung tâm thương mại trên đường vành đai số ba.
Đầu tiên cô tránh một chỗ kín để mai phục.
Khi phát hiện có người đi xuống tầng hầm, Nguyễn Ngưng nhanh chóng lấy thiết bị tàng hình ra, sau đó đi theo người này vào bãi đậu xe.
Thiết bị tàng hình chỉ có hiệu quả trong vòng một tiếng, đầu tiên Nguyễn Ngưng ẩn nấp vào trong góc.
Ở chỗ này thật sự rất lộn xộn, lại tối đen như mực, mấy chiếc xe nằm ngổn ngang, muốn che giấu một người là chuyện dễ như trở bàn tay.
Không biết bao lâu, bên ngoài đã không còn tiếng động.
Nguyễn Ngưng cảm nhận được nhiệt độ không khí đang dần tăng lên, mà bên trong bãi đỗ xe không hề có tiếng động.
Cô lấy kính nhìn ban đêm ra đeo vào, sau đó dùng thêm một thiết bị tàng hình nữa, rồi lần mò đi về phía chỗ bày bán súng ống và đạn của căn cứ Minh Nhật.
Đám người đó trải mấy tấm thảm mỏng trên mặt đất, rồi nằm ngủ lăn lóc khắp nơi.
Có tiếng ngáy, mùi hương xung quanh cũng không hề dễ ngửi chút nào.
Nguyễn Ngưng rón ra rón rén, cô không thèm để ý trong mấy cái thùng đó chứa gì, chuyển hết tất cả những cái thùng hoặc vật phẩm khác mà cô tìm được vào trong không gian.
Đến tận khi trước mặt trống trơn, Nguyễn Ngưng thầm mặc niệm một tiếng “trở về”.
Chớp mắt cô đã trở về nhà xe.
Nguyễn Ngưng chỉ cảm thấy đôi mắt sáng lên, lúc này Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan đều đang ngủ, cô không làm phiền cha mẹ, đưa tay bật điều hòa ở chỗ này lên.