Tòa nhà này tổng cộng có mười sáu tầng, Nguyễn Ngưng đi từ tầng mười sáu xuống, cô lấy một cây rìu ở trong không gian ra, quyết định dùng bạo lực để phá cửa.
“Rầm” một tiếng, tay nắm cửa bị cô đập bay.
Nguyễn Ngưng cảm thấy có hơi khó tin, nếu là trước đây cô sẽ thấy chiếc rìu này rất nặng, ngay cả việc nhấc cánh tay lên thôi cũng đã vô cùng khó, không ngờ hôm nay mình lại có thể dùng nó để phá cửa.
Vẫn là hệ thống tốt nhất.
Nguyễn Ngưng cất rìu đi, lấy túi xách ra, đẩy cánh cửa đã bị phá hư ra rồi bước vào, theo cảm giác của cô thì đây có lẽ là phòng làm việc của ông chủ.
Căn phòng này rất lớn, trên tường treo một bức tranh sơn thủy.
Nguyễn Ngưng không có hứng thú với cái này, cô nhìn xung quanh, phát hiện trong phòng làm việc của ông chủ chỉ có hai bịch trà, còn đâu chỉ toàn là văn kiện.
Suy nghĩ một hồi, Nguyễn Ngưng cất chiếc ghế dựa trông khá thoải mái của ông chủ vào.
Bàn làm việc, ghế, tủ, bàn cà phê bằng gỗ sau này đều có thể dùng để nhóm lửa, không thể lãng phí.
Trong văn phòng này còn có một phòng nghỉ, Nguyễn Ngưng vốn không trông mong sẽ tìm được thứ gì tốt, nhưng cô lại tìm được một hộp “áo mưa nhỏ” trong ngăn tủ đã bị khóa ở đầu giường.
Lại còn là loại có kích cỡ nhỏ.
Nguyễn Ngưng cân nhắc một lát, cuối cùng vẫn bỏ hộp áo mưa vào trong túi.
Mặc dù Trình Quý Khoan có thể không cần, nhưng vẫn có thể dùng nó để đổi vật tư.
Cánh cửa thứ hai không có khóa, là phòng họp.
Nguyễn Ngưng cất bàn ghế đi.
Thật ra, trong tòa nhà văn phòng không có nhiều đồ đạc lắm, nhưng Nguyễn Ngưng vẫn tìm được nước đóng chai trong mỗi phòng, cô cất những chai chưa mở nắp vào trong không gian.
Dọc đường đi, Nguyễn Ngưng tổng cộng tìm được ba gói rưỡi băng vệ sinh, một hộp mì ăn liền, hơn hai mươi gói đồ ăn vặt và nước uống đóng chai.
Trong một phòng tiện ích, cô tìm thấy mười hộp giấy vệ sinh.
Đây là thứ tốt.
Nguyễn Ngưng không thể chuyển hết trong một lần nên cô xuống tầng dưới tìm Trình Quý Khoan, sau đó hai người cùng vận chuyển mười hộp giấy vệ sinh đến tầng bốn.
Thấy Nguyễn Ngưng “tìm được” sáu gói rưỡi băng vệ sinh, Trình Quý Khoan không giấu được sự bất ngờ và mừng rỡ: “Tốt quá rồi, cô và Quý Lịch có thể dùng chung với nhau, nếu có thể tìm được nhiều hơn một chút thì quá tốt.”
Nguyễn Ngưng cười nói: “Đúng vậy, bây giờ cái này được coi là mặt hàng xa xỉ đấy.”
Trình Quý Khoan cười cười, ánh mắt lại va phải hộp áo mưa nhỏ kia.
Nguyễn Ngưng ho một tiếng: “Đây cũng là hàng xa xỉ, tôi tìm thấy nó trong phòng làm việc của ông chủ nơi này, nói không chừng sau này có thể dùng nó để đổi lấy vật tư.”
Trình Quý Khoan gật đầu: “Ừ, chỉ có thể dùng để trao đổi vật tư.”
Nguyễn Ngưng mừng rỡ trong lòng.
Hai người chuyển mọi thứ lên thuyền cao su rồi phủ một lớp bạt hai lớp lên để che mưa.
Trình Quý Khoan ngẩng đầu hỏi: “Bây giờ chúng ta về nhà luôn hả?”
Nguyễn Ngưng nhìn sắc trời: “Thật ra tôi còn muốn đến một chỗ nữa, cách nơi này rất gần, chỉ là không biết có kịp giờ hay không thôi.”
Trình Quý Khoan chém đinh chặt sắt nói: “Nếu đã ra ngoài thì đi luôn đi.”
Nguyễn Ngưng biết người đàn ông này có tính cách này: “Được rồi, chúng ta dùng một chiếc thuyền cao su, còn chiếc còn lại thì cứ cất trước đã.”
Trình Quý Khoan không có ý kiến.
Hai người ở trong hành lang bổ sung nước và năng lượng, rồi lại lên đường.
Lần này có nhiều mái chèo hơn, Nguyễn Ngưng và Trình Quý Khoan cùng nhau chèo thuyền nên tốc độ nhanh hơn không ít.
Rất nhanh, Trình Quý Khoan đã biết Nguyễn Ngưng muốn đi đâu.
Dù sao chỗ này cũng rất nổi tiếng, là khu biệt thự trên núi thần bí nhất của thành phố, chẳng ai biết một căn biệt thự ở đây có giá bao nhiêu triệu, càng không biết hình dáng của nó ra sao.
Điều duy nhất có thể biết là ở đây tổng cộng chỉ có mười sáu căn biệt thự, chiếm một nửa đỉnh núi.
Trình Quý Khoan nhìn ngọn núi nhỏ cách đây không xa, có hơi khó hiểu: “Nguyễn Ngưng, chúng ta tới nơi này làm gì?”