Trình Quý Lịch: “Đúng vậy, đêm trước khi em đi anh ấy đã nói cho em biết, anh ấy hay thật, vậy mà anh ấy lại thích thầm Ngưng Ngưng.”
Nguyễn Ngưng chớp mắt vài cái lại nghe Trình Quý Lịch nói: “Nhưng em có thể chắc chắn anh ấy không nói đùa, em cũng đã từng yêu đương, chỉ cần nhìn vào mắt của Ngưng Ngưng em cũng biết cậu ấy không có ý gì với anh của em.”
Lúc này có tiếng mở cửa RV.
Nguyễn Ngưng nhanh chóng tắt màn hình, vừa quay đầu lại đã thấy Chu Tố Lan đang bước vào, cô gọi một tiếng mẹ: “Sao mẹ lại về vào lúc này?”
Châu Tố Lan không để ý nhiều đến Nguyễn Ngưng: “Trở về uống chút nước.”
Nguyễn Ngưng ừ một tiếng, Châu Tố Lan tự rót nước nóng cho mình rồi thêm nước khoáng vào để nhiệt độ nước giảm xuống nhanh nhất có thể.
Uống xong hai ngụm, Châu Tố Lan quay người hỏi: “Không phải con đang xem camera giám sát sao, bọn họ đã tìm được căn cứ Tân Hy Vọng rồi à?”
Nguyễn Ngưng: “Tìm được rồi, có lẽ khoảng mười ngày nửa tháng nữa sẽ quay về.”
Mấy người Lệ Lệ phải mua rất nhiều quần áo, chắc chắn sẽ phải mất năm sáu ngày, cộng thêm thời gian trên đường, ít nhất cũng phải mất mười ngày.
Đây còn là trong trường hợp trên đường thuận lợi.
Châu Tố Lan tùy ý nói thêm vài câu rồi xuống xe đi làm việc của mình.
Nguyễn Ngưng lập tức thở ra một hơi, trên thực tế Chu Tố Lan không hề nhìn thấy màn hình chứ đừng nói đến nghe được âm thanh, cô tắt màn hình chỉ là phản ứng theo bản năng.
Khi màn hình được bật lại, Lệ Lệ và Trình Quý Lịch đã tách nhau ra.
Năm cô gái vẫn đang đi dạo ở 14B, Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc nhưng cô cũng không tắt màn hình, cứ để nó ở trên không trong khi mở nguyên tác ra.
Qua khoảng thời gian nghiên cứu này, Nguyễn Ngưng phát hiện kỹ năng sửa đổi này khá vô dụng, nó chỉ tăng độ khó sửa đổi lên 99% mà không ảnh hưởng đến cốt truyện tiếp theo.
Để tránh điều này, cách dễ nhất là trực tiếp sửa đổi kết cục.
Nguyễn Ngưng lật tiểu thuyết đến trang cuối cùng.
Thật ra cũng không có gì, tiểu thuyết nam tần nào cũng giống nhau, cuối cùng Sở Định Phong vẫn sinh con đẻ cái, thiết lập thế lực, hắn dường như vô địch ở Trái Đất.
Dưới sự bảo vệ của hắn, cuộc sống của mọi người khá ổn.
Rời khỏi căn cứ của hắn, bên ngoài chỉ là một đống đổ nát.
Nguyễn Ngưng chỉ vào trang cuối cùng: “Thống Thống, nếu ta thêm một câu là hệ sinh thái thế giới đang dần hồi phục thì thế nào?”
Hệ thống nói: “Ký chủ, ngài không phải đang sửa đổi cốt truyện, ngài là đang thay đổi bối cảnh.”
“Thế giới được thiết lập trong nguyên tác là thế giới không thể phục hồi, nếu ngài cưỡng ép sửa đổi có thể dẫn đến việc bị quy tắc của thế giới cắn trả.”
Nguyễn Ngưng sợ hãi: “Khủng bố như vậy?”
Hệ thống: “Đúng vậy.”
“Vậy từ giờ trở đi ta sẽ phải sống ở vùng đất hoang à?”
“Cũng chưa chắc, một người thì không thể sửa đổi quy tắc đã được đặt ra nhưng nếu nhiều người thì khác.”
Nguyễn Ngưng: “Hiểu rồi, mọi người phải cùng nhau góp sức xây dựng nhà cửa.”
Hệ thống: “Vẫn còn một khả năng nữa, giống như khi ngài đưa người nhà của ngài đến đây, hệ thống chủ có thể gây ảnh hưởng đến thế giới này.”
“Nếu ký chủ thăng cấp tới giai đoạn nắm được hệ thống chủ, ngài cũng có thể sửa đổi một số thiết lập riêng.”
Nguyễn Ngưng chớp mắt vài cái: “Ta vẫn chưa có năng lực này.”
Đùa gì vậy, bây giờ cô còn phải nhờ hệ thống hỗ trợ chứ nói gì mà nắm hệ thống chủ trong tay?
Có vẻ như việc sửa đổi đại kết cục là không khả thi vào lúc này.
Cô sẽ tạm thời niêm phong cất kỹ năng vào trong kho, thời gian này sẽ không nghĩ đến nó nữa.
Nguyễn Ngưng nhìn màn hình, phát hiện đám người Lệ Lệ đang chọn quần áo nên cô xuống xe ra ngoài.
Nguyễn Thứ Phong đang lợp mái chuồng heo, Châu Tố Lan đang giúp ông ấy.
Người máy Tiểu Hắc ở bên cạnh dọn dẹp.
Nguyễn Ngưng đứng từ xa nói: “Cha mẹ, con qua bên kia nhìn một chút.”
Hai người phất tay với cô.