Nguyễn Ngưng hơi sửng sốt, không biết ruột và dạ dày của cơ thể này có thể thích ứng được với cơm và trái cây hay không.
Đợi nửa tiếng cảm thấy không có vấn đề, Nguyễn Ngưng tiếp tục lên đường.
Trên đường đi, thỉnh thoảng cô gặp phải những “quái vật” trong miệng trợ lý trí năng, về cơ bản trông không khác gì dã thú.
Cứ đi như vậy nửa tháng, cô vẫn chưa đến được điểm cuối của tinh cầu này.
Phải biết, đường ở đây dễ đi hơn đường ở tận thế tang thi rất nhiều, mới nửa tháng cô đã đi được quãng đường rất xa, mà trong khoảng thời gian này, Nguyễn Ngưng cũng không nhìn thấy núi hay hồ, dọc cả đường đi đều không có trở ngại nào.
Tinh cầu này còn lớn hơn những gì cô tưởng.
Hôm nay nghỉ ngơi, Nguyễn Ngưng hỏi trợ lý trí năng: “Các ngươi đã làm kiểm tra đo lường chưa, có chỗ nào để phục hồi sinh thái trong tự nhiên không?”
Trợ lý trí năng nói: “Nghe nói thành phố Thiên Uyên của bọn quái vật vô cùng sầm uất.”
Nguyễn Ngưng cảm thấy hứng thú: “Có ảnh chụp không?”
“Không, thành phố Thiên Uyên ở rất xa, lại phòng bị nghiêm mật nên người máy không có cách nào tiến vào trong.”
“Vì không tin tưởng khi để con người làm gián điệp nên Trung tâm Trí năng đã không cử con người đến thành phố Thiên Uyên.”
Nguyễn Ngưng cảm thấy nếu đây là một thế giới trong tiểu thuyết thì phần lớn thành phố Thiên Uyên này chính là nơi nhân vật chính ở lại, cái tên này mang hơi hướng của tầng lớp trung lưu.
Dù thế nào đi nữa, Nguyễn Ngưng vẫn tiếp tục lái xe về phía trước.
Vào ngày thứ hai mươi lăm, vùng đất trống trước mặt cô biến thành sa mạc.
Lái xe ở nơi như vậy giống như biểu diễn nhào lộn, lốp xe có lúc sẽ lún xuống, Nguyễn Ngưng than thở: “Nếu biết trước cô đã chuẩn bị một con tàu vũ trụ rồi, dù sao cô cũng đã học lái máy bay trong tận thế không người, lái tàu vũ trụ sẽ dễ hơn lái máy bay đúng không?”
Không có cách nào, tốc độ chỉ có thể chậm lại vô thời hạn.
Đi bộ như vậy ba ngày, cuối cùng Nguyễn Ngưng cũng đến được thành phố Thiên Uyên sau vô vàn gian khổ, trở ngại.
Hoặc là nói, cô bị thành phố Thiên Uyên cản trở!
Từ xa, cô có thể nhìn thấy một thành phố khổng lồ nằm trên sa mạc, giống như một thành phố thông minh, có tường cao và có máy bay tuần tra.
Nguyễn Ngưng cảm thấy có hơi mơ hồ, không biết bản thân có vượt qua nó được không.
“Không biết phạm vi tuần tra của họ lớn đến mức nào, thiết bị tàng hình chỉ hoạt động được 5 giờ mỗi ngày, liệu có thể vượt qua được không?”
Ngay khi cô đang suy nghĩ xem mình muốn tạo ra một vòng tròn lớn đến mức nào, đột nhiên có một đạo cụ ở trong không gian run lên, đó chính là đạo cụ nhiệm vụ che dấu cấp SSS.
Chẳng lẽ có gợi ý?
Nguyễn Ngưng vui mừng không thôi, nhanh chóng lấy nó ra và lựa chọn sử dụng.
Trước mắt cô xuất hiện mấy dòng chữ: “Chủ của thế giới này vô tình để lại sợi dây chuyền của hắn ở thành phố Thiên Uyên, đối với người khác sợi dây chuyền này chỉ là trang sức bình thường nhưng đối với hắn, nó tượng trưng cho sự vinh dự.”
“Nếu bạn có thể giúp chủ của thế giới này lấy lại và trả lại dây chuyền cho hắn thì nhất định hắn sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho bạn.”
“Nhiệm vụ: lấy và trả lại dây chuyền cho chủ thế giới, phần thưởng sẽ do chủ nhân của sợi dây chuyền công bố.”
Nguyễn Ngưng cười ra mặt, cô cất xe vào không gian, sử dụng thiết bị tàng hình đi tới gần thành phố Thiên Uyên.
Sau hơn một giờ đi bộ trong sa mạc, cô đã đến chân tường thành: “Trợ lý nhỏ, tiếc là ngươi không có mắt, nếu không ngươi sẽ được nhìn thấy thành phố Thiên Uyên mà người máy chưa bao giờ được đặt chân tới.”
Trợ lý trí năng:?
Nguyễn Ngưng sử dụng kỹ năng dịch chuyển tức thời, thuận lợi tiến vào thành phố Thiên Uyên.
Bên trong hoàn toàn khác với thành phố thông minh, không có nhà cao tầng, không có đèn neon và màn hình chói lóa.