Giờ đây, mặt trời đang thiêu đốt chúng một cách không thương tiếc.
Ngày mười một tháng tám, trại tị nạn bỏ lệnh cấm.
Hàng chục nghìn người từ trên cao đổ ra, dù mặt đất bừa bộn nhưng ai nấy đều tràn đầy niềm vui, lũ trẻ chạy nhảy trên mặt đất, không còn phải lo băng trơn té sấp mặt.
Nguyễn Ngưng rất ít thấy trên đường có người đi lại, suy nghĩ một chút, quyết định đi ra ngoài.
Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan đã đợi ở nhà rất lâu, vội vàng nói muốn cùng nhau ra ngoài xem thử.
Ba người đi đến khu vực gần trại tị nạn thì thấy nơi đây rất đông đúc và sôi động.
Nguyễn Thứ Phong đã đọc tiểu thuyết nên ông ấy không ngờ lại còn nhiều người sống như vậy, ông ấy khó nén niềm vui trong lòng: “Tốt quá rồi, nhiều người quá, đã lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy nhiều người như vậy.”
Hai mắt Châu Tố Lan cũng ngập nước.
Lúc này, Nguyễn Ngưng phát hiện có rất nhiều người đang đứng trước tờ thông báo, cô gọi cha mẹ cùng nhau qua xem thử.
Đây là thông báo chung do bốn sở chỉ huy lớn đưa ra, với năm điểm chính.
Thứ nhất: Tiến hành điều tra dân số.
Thứ hai: Trại tị nạn sẽ tiến hành việc di dời lần thứ ba, mục tiêu lần này là các hầm trú ẩn trên núi đã bị bỏ hoang, đồng thời tuyển người sửa chữa các hầm trú ẩn.
Thứ ba: Tuyển dụng những nhân tài có kiến thức về thủy lợi, phát triển cứ bốn khu dân cư là có một cái giếng.
Thứ tư: Khuyến khích người dân tự dọn dẹp nhà cửa, đặc biệt là bãi đỗ xe ngầm.
Thứ năm: Tìm kiếm nhân viên ngành đóng tàu, tuyển nhân viên kỹ thuật điện, chế tạo máy móc, vận tải thủy.
Nguyễn Ngưng biết mấy điểm này là có ý gì.
Thời kỳ cực nóng sẽ rất thiếu nước nên việc khoan giếng để sử dụng nước ngầm là việc phải làm, hơn nữa ở trong bãi đỗ xe ngầm sẽ mát hơn một chút.
Về phần tìm kiếm nhân viên ngành đóng tàu, chắc là vì chuẩn bị sẵn sàng cho việc tiến ra biển.
Những người khác không biết thời kỳ cực nóng đang gần đến nên bọn họ mờ mịt với bảng thông báo này, có người nói: “Lãnh đạo bị bệnh thần kinh à, đào giếng thì còn có thể hiểu được nhưng tại sao phải di dời trại tị nạn đến hầm trú ẩn đã bị bỏ hoang.”
“Có lẽ chúng ta có thể trồng trọt trên núi.” Một người khác suy đoán: “Bây giờ khôi phục những thứ khác thật là vô nghĩa, cái quan trọng nhất không phải là trồng trọt và sản xuất lương thực sao?”
Người nọ nói: “Hiện tại có thể trồng cây cái rắm, hạt giống đều là loại gieo vào mùa xuân.”
“Dù sao cũng phải thử một lần.”
“Dù sao tôi cũng sẽ không đi đến địa phương quỷ quái kia, bây giờ đợt rét đậm đã qua, tôi định về nhà đợi.”
“Về nhà thì ăn cái gì, ông trữ được bao nhiêu bánh quy nén?”
Hai người bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.
Lúc này, Nguyễn Thứ Phong nhỏ giọng nói: “Ngưng Ngưng, con nói xem bây giờ có nên chuyển xuống phía bắc không, có lẽ nơi đó sẽ mát hơn một chút.”
Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Thời kỳ cực lạnh và cực nóng cách nhau rất gần, chỉ sợ còn chưa đi được nửa đường, tất cả mọi người đã bị nóng đến chết.”
“Hơn nữa, trên đường uống cái gì?”
“Bây giờ ở đây chuẩn bị sẵn sàng, không chừng còn có thể trữ đủ nước.”
Nguyễn Thứ Phong tự hỏi một lát: “Cũng đúng, bây giờ quan trọng nhất là phải trữ nước.”
Trong thời kỳ cực nóng, hạn hán có thể kéo dài hàng ngàn dặm, nước trở thành nguồn tài nguyên quý giá nhất, con người thường phải lựa chọn giữa chết đói hoặc chết khát.
Hơn nữa đói thì còn có thể nhịn khoảng sáu bảy ngày nhưng khát thì lại không nhịn nổi ba ngày.
Nguyễn Ngưng tiếp tục nói: “Ngoài ra còn có đồ ăn, mặc dù ở thời kỳ cực lạnh, thời tiết rất lạnh nhưng lại có thể kéo dài hạn sử dụng của đồ ăn, còn vào mùa hè nếu không cẩn thận sẽ bị hư hết.”
Nguyễn Thứ Phong thở dài: “Đúng vậy.”
Vừa dứt lời, ông ấy đột nhiên vui mừng nói: “Ngưng Ngưng, con nhìn xem bên kia có phải là hai anh em Trình Quý Khoan không?”